Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 181 - Chương 181:

 Chương 181: Chương 181: Chương 181:

Từ Phong nhìn Tống Nhã Lan nổi điên, quả thật không tìm được chút nào giống với Tống Nhã Lan từ trên người cô ta.

Một người không quen thuộc với Tống Nhã Lan cho lắm cũng có thể nhìn ra cô ấy là lạ, Lý Gia Vận sớm chiều ở chung với cô ấy, thật sự không nhận ra vấn đề sao?

"Cô Tống, chúng tôi nhận được báo án, hoài nghi Lý Gia Vận chết vì mưu sát, hi vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi tiến hành điều tra."

Ông Tấn Hoa ở một bên nói giúp: "Căn cứ pháp luật Hương Giang, bất kỳ người nào cũng không được lấy bất kỳ lý do gì để ngăn cản cảnh sát tra án, chúng tôi có quyền điều tra nguyên nhân cái chết của Lý Gia Vận, mong cô Tống sẽ phối hợp."

Từ lúc cô ta thành Tống Nhã Lan, biến thành cô hai của nhà họ Lý, ai mà chẳng rất cung kính với cô ta? Có bao giờ chịu ấm ức thế này?

Tống Nhã Lan giả biết rõ rành mạch cái chết của Lý Gia Vận, càng không khả năng để cảnh sát nhúng tay.

Cô ta mặc kệ cái gì mà pháp luật Hương Giang, cô hiện tại là cô chủ của nhà họ Tống, cô hai của nhà họ Lý, chỉ là mấy thằng cảnh sát mà thôi, có tư cách gì quản cô ta?

Tống Nhã Lan giả tức hổn hển nói: "Ngăn bọn họ lại cho tôi, tôi đây muốn xem thử, chỉ là hai thằng cảnh sát quèn mà thôi, còn dám giương oai tại địa bàn nhà họ Lý, thật sự cho rằng tôi đường đường là cô hai nhà họ Lý dễ ức hiếp phải không?"

Một tòa nhà lớn thế này, khẳng định là số vệ sĩ và người hầu không ít, Lý Gia Vận chết rồi, đương nhiên Tống Nhã Lan giả sẽ nắm giữ trong tay sức mạnh quyền lực này.

Cô ta ra lệnh, tất cả mọi người cùng nhau ngăn cản nhóm Từ Phong và Ông Tấn Hoa trong sân, không chịu để cho bọn họ tới gần một bước.

Còn Tống Nhã Lan giả đứng bên ngoài đám người, trên mặt hiện đầy vẻ phách lối đắc ý, trong mắt của cô ta, nhà họ Lý quyền thế che trời, hoàn toàn không cần e ngại cảnh sát.

Từ Phong và Ông Tấn Hoa thì không ngờ lá gan của Tống Nhã Lan giả vậy mà lớn thế, dám ngăn cản cảnh sát phá án.

Quả nhiên người không biết không sợ, tại Hương Giang này, xem như hào môn uy tín lâu năm cũng không dám trắng trợn đối đầu cùng cảnh sát như thế, Tống Nhã Lan giả này quả thực là vô tri cùng cực.

Đương nhiên, Tống Nhã Lan giả không phải hoàn toàn vô tri, chí ít cô ta biết đánh lén cảnh sát là phạm pháp, cho nên cô ta chỉ bảo người ta ngăn nhóm Từ Phong và Ông Tấn Hoa, không để cho người ta động tay.

Có điều cũng giống nhau, hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa cũng không thể động tay, tình hình cứ giằng co như thế.

Ước chừng là Tống Nhã Lan giả cảm thấy mình đã nắm giữ toàn cục, cô ta đi ra từ sau người khác, nhìn về phía bốn người bị bảy người vây quanh.

Ánh mắt của cô ta đảo qua Từ Phong và Ông Tấn Hoa nhưng không có dừng lại trên người của bọn họ mảy may, cuối cùng đặt vào người Bạch Trân Trân.

Khi thấy ba người đàn ông kia như vô tình hay cố ý bảo vệ Bạch Trân Trân ở giữa, trên mặt Tống Nhã Lan giả lóe lên vẻ ghen ghét cuồn cuộn.

Quả nhiên, vóc người xinh đẹp là được ưu ái, đã đến mức này rồi mà vẫn được người khác bảo vệ ở giữa một mực, không nỡ để cô bị tổn thương xíu nào.

Sự ác ý của đối phương rất rõ rệt, nếu Bạch Trân Trân không phát hiện được mới kì quái, lúc Tống Nhã Lan giả nhìn về phía cô, Bạch Trân Trân rất thẳng thắn nhìn về phía Tống Nhã Lan giả.

Sau khi nhìn chằm chằm gương mặt không khống chế nổi mà méo mó của đối phương một hồi, Bạch Trân Trân bất chợt mở miệng nói: "Không ngờ nhiều năm không gặp như vậy, sự ghen ghét của cô dành cho tôi vẫn không hề yếu đi tí nào nhỉ."

Bạch Trân Trân hơi hất cái cằm, ra vẻ ngạo nghễ.

"Chỉ là đáng tiếc, cô có càng ghen ghét tôi hơn nữa thì cũng không thay đổi được tình cảnh của cô, thật sự là đáng thương."

Đang nói, Bạch Trân Trân không hề che giấu vẻ khinh bỉ của mình.

"Thứ cô cho tôi thấy, chỉ cần tôi muốn, tôi dễ như trở bàn tay là có thể có được, nhìn thấy hai người bọn họ không? Bọn họ một người là độc đinh của nhà họ Từ, một người là cậu hai của nhà họ Ông, bọn họ đều thích tôi, yêu tôi, yêu đến không thể kìm chế được, chỉ cần tôi gật đầu, bọn họ sẽ lập tức không kịp chờ đợi mà lấy tôi về nhà."

"Hào môn của sơn trang Dương Minh, cũng chỉ có vậy, chỉ cần tôi muốn, ngày mai tôi sẽ có thể chuyển đến ở ngay."

Bình Luận (0)
Comment