Có điều lời cô ta nói đã để lộ không ít tin tức, đầu óc Bạch Trân Trân hoạt động như phi mã, rất nhanh đã đúc được ý chính trong lời nói của cô ta.
Tay Bạch Trân Trân giơ lên sờ vào gương mặt cho dù không chút phấn son cũng vẫn đẹp đến mức điên đảo chúng sinh, tỏ vẻ bừng tỉnh.
"Hóa ra Lý Gia Vận luôn thầm mến tôi à."
"Anh ấy là bởi vì không có được tôi cho nên mới phải tìm một đối tượng nên tìm tới cô đúng hay không?"
"Châu... Trong những người tôi quen biết người họ Châu cũng không nhiều, họ Châu mà còn ghen ghét tôi... Chẳng lẽ cô là Châu Mẫn Du cố ý dựa theo mặt tôi mà phẫu thuật trong truyền thuyết?"
"Cô dựa vào mặt của tôi hấp dẫn Lý Gia Vận đúng không? Không chiếm được người trong lòng là tôi, cho nên mới tìm sang đối tượng mới là một vật thay thế mô phỏng?"
Không thể không nói, suy đoán của Bạch Trân Trân vô cùng đáng tin cậy, cô chỉ thông qua mấy câu nói của Tống Nhã Lan giả đã lôi được chân tướng ra.
Mỗi câu mỗi chữ đều trúng hồng tâm, làm cho sắc mặt Tống Nhã Lan giả đang tức giận bỗng nhiên thay đổi.
"Cô nói hươu nói vượn cái gì đó? Tôi là Tống Nhã Lan, không phải là Châu Mẫn Du gì đó, con mắt của cô bị mù à!?"
Tống Nhã Lan giả tức giận tới mức toàn thân run rẩy, cùng lúc đó, một cảm giác sợ hãi khó nói lên lời đã nảy sinh trong lòng, điều này khiến lúc Tống Nhã Lan giả đối mặt với Bạch Trân Trân hoàn toàn là vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Khỏi phải nói Bạch Trân Trân, ngay cả Trần Tiểu Sinh cũng nhìn ra sự là lạ của Tống Nhã Lan giả.
Anh ta giật mình mở to hai mắt nhìn, không phải chứ, anh ta không phải toàn bộ quá trình đều có mặt ở hiện trường sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thế nào mà phương hướng đột nhiên đã sai sai rồi thế?
Sư phụ chỉ dựa vào cuộc đối thoại bên đối bên đáp đã lôi thân phận của cô hồn dã quỷ này ra rồi, sư phụ của anh ta từ lúc nào đã trở nên ghê gớm thế này?
Lại nhìn hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa, giống như không có bất ngờ gì với kết quả này, có cảm giác như bốn người là cùng phe, chỉ có anh ta là người ngoài cuộc, trí thông minh theo không kịp, tự thân xem tuồng cũng không hiểu.
Thật ra những lời Bạch Trân Trân nói phần lớn đều chỉ là suy đoán mà thôi, có điều cô cũng không cần chứng cớ gì, chứng cứ có thể chậm rãi tìm, cô chỉ cần xác nhận suy đoán chính mình là thật là được. Có điều thật sự không nghĩ tới là vở kịch này thế mà còn có phần diễn của cô, mặc dù cô không lên sân khấu nhưng tham dự toàn bộ quá trình.
Châu Mẫn Du.
Bạch Trân Trân tìm kiếm những thông tin có liên quan tới cô ta ở trong đầu, cô kế thừa ký ức của nguyên chủ, chỉ cần cố gắng hồi tưởng thì hiển nhiên là có thể hồi tưởng ra những phần ký ức có liên quan.
Cái tên Châu Mẫn Du này cũng không lạ lẫm, cô ta là bạn thời đại học của nguyên chủ, cũng là bạn cùng phòng ở giường dưới của cô, nhưng nguyên chủ không có ấn tượng tốt gì với Châu Mẫn Du này. Bởi vì, từ lúc có người nói đôi mắt của Chu Mẫn Du có phần giống nguyên chủ, cô ta đã bắt đầu cố ý vô ý dựa theo thói quen của nguyên chủ bắt đầu mặc quần áo, sửa soạn, thậm chí học cách nguyên chủ nói năng, làm việc. Lúc nguyên chủ đi học có để tóc dài đến eo, luôn có thói quen tết bím tóc đuôi ngựa, cô ta cũng học theo dáng vẻ của nguyên chủ, mặc quần áo, tết kiểu tóc giống y chang. Các bạn học đều nói Châu Mẫn Du là cái bóng của nguyên chủ, thậm chí còn chế giễu cô ta là cóc đi guốc.
Nguyên chủ cũng từng khuyên Châu Mẫn Du, để cô ta dựa theo phong cách của bản thân mà sửa soạn, nhưng Châu Mẫn Du lại nói cô ta thích dạng phong cách này, cô ta vốn dĩ là ăn mặc như vậy. Mặc dù nguyên chủ không vui, nhưng cũng không làm gì được Châu Mẫn Du, dù sao người ta nhất định phải dựa theo dáng vẻ của cô ta để mặc quần áo, trang điểm, nguyên chủ có thể làm gì cô ta?
Bốn năm đại học, quan hệ giữa nguyên chủ và Châu Mẫn Du luôn luôn rất căng thẳng. Sau khi tốt nghiệp, cuối cùng nguyên chủ có thể rời khỏi Châu Mẫn Du khiến mình bực mình rồi, kết quả không bao lâu đã nghe bạn học nói, Châu Mẫn Du chạy đi thẩm mỹ. Bản mô phỏng cô ta cung cấp cho bệnh viện thẩm mỹ là gương mặt của Bạch Trân Trân, mặc dù không có chỉnh tới mức mười phần giống mười, nhưng cũng chỉnh giống được năm sáu phần. Nếu như cô ta trang điểm thêm nữa thì độ tương tự với Bạch Trân Trân sẽ đạt đến tám phần. Về sau đúng lúc đụng phải người nhà xảy ra chuyện, Bạch Trân Trân đã đi học trang điểm cho tử thi, cuối cùng làm nhập liệm sư, quan hệ giữa cô ấy và các bạn học cũng đứt gãy, chuyện liên quan tới Châu Mẫn Du, Bạch Trân Trân đã ném sau ót rồi. Không ngờ rằng mình chỉ nhận một phần việc, thế mà có thể đụng phải sản phẩm phục chế của mình gây sự.