Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187:

 Chương 187: Chương 187: Chương 187:

Trần Tiểu Sinh nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Sư phụ, chẳng lẽ sư phụ không đi sao?"

Bạch Trân Trân lắc đầu nói: "Không muốn đi, cách xa bọn họ."

Nói xong, cô quay người đi ra bên ngoài, trước đó Từ Phong đã giao chìa khóa xe cho cô rồi, cô ở trên xe đợi là được.

Trần Tiểu Sinh nhìn bên kia, lại nhìn bên này, cuối cùng vẫn vui vẻ chạy tới.

Chân trước Bạch Trân Trân vừa mới lên xe, chân sau Trần Tiểu Sinh đã lên theo, cô hơi sững sờ, lập tức nói: "Sao anh đi theo tôi lên đây?"

Nhìn dáng vẻ vừa rồi của anh ta, có lẽ là rất thích tham gia chuyện hay ho này, đi theo cô làm cái gì?

Trần Tiểu Sinh ngồi vị trí bên cạnh Bạch Trân Trân, anh ta thở một hơi thật dài, vui tươi hớn hở nói: "Sư phụ, chúng ta là một thể, sư phụ không thích không muốn gặp người, tôi còn có thể mang lòng vui thích gặp sao?"

Nên biết cũng biết tương đối rồi, Trần Tiểu Sinh nhớ tới lời Bạch Trân Trân nói, không nén được hiếu kì hỏi.

"Sư phụ, Châu Mẫn Du đó là có chuyện gì thế, sư phụ có thể kể tôi nghe một chút không?"

Liên quan tới những chuyện của Châu Mẫn Du, Bạch Trân Trân không có giấu diếm cái gì, nói từ đầu chí cuối cho Trần Tiểu Sinh.

Trần Tiểu Sinh sau khi nghe xong lời Bạch Trân Trân nói kiểu: "!!!"

Anh ta hoàn toàn ngẩn người tại chỗ, mãi một lúc lâu cũng không thể tìm về giọng nói của mình.

"Sư phụ, cô ta có bị khùng không?"

Làm chính mình không tốt sao? Nhất quyết phải làm đồ bắt chước, làm đồ bắt chước còn chưa tính, còn chính chủ ghen ghét như thế, đầu óc người này được cấu tạo thế nào thê?

Bạch Trân Trân rất vô tình nói: "Đây chả phải rất bình thường, tôi là hàng chính hãng, cô ta là đồ trôi nổi, cô ta học theo dáng vẻ của tôi, thời gian dài, chắc hẳn đã mình tự xem mình là hàng chính hãng rồi."

Mình tự xem mình là hàng chính hãng còn chưa tính, đoán chừng là cảm thấy bản thân hiện tại càng thêm ưu tú xuất sắc hơn cô, cho nên mới nóng lòng, sốt ruột muốn khoe khoang trước mặt hàng chính hãng là cô đây.

Có điều rất hiển nhiên, cho dù hiện tại biến thành Tống Nhã Lan, có tiền có thế có giá trị nhan sắc, nhưng nội tâm của cô ta vẫn tự ti.

Vừa tự đại vừa tự ti, ý chỉ chính là loại người như Châu Mẫn Du này.

"Thật ra nói thật thì ngoại trừ lúc mới đầu nhất từng thấy gương mặt thật của cô ta, về sau cô ta cứ luôn dựa theo phong cách của tôi để sửa soạn cho mình, còn học tôi nói chuyện làm việc, đoán là cô ta cũng không biết mình là kiểu gì rồi."

Các bạn học nhắc đến Châu Mẫn Du, lời nói cũng chỉ có bắt chước người khác, ấn tượng với cô ta thật ra cũng không sâu. Học người ta học tới mức quên hết dáng vẻ chân thật của mình, chỉ có cô ta cũng là người đầu tiên rồi.

"Sư phụ, thế thì sao Châu Mẫn Du biến thành Tống Nhã Lan?"

Bạch Trân Trân đáp: "Chắc là đổi hồn, cũng là một loại tà thuật, trước đó tôi có đọc qua, yêu cầu đổi hồn rất hà khắc, hơn nữa cần bỏ ra cái giá khổng lồ."

Nhưng sách cô đọc chỉ giới thiệu là có loại tà thuật này tồn tại, cụ thể là thao tác thế nào thì không có viết. Dù sao bất kể là Huyền Môn chính thống hay là bàng môn tà đạo, xưa nay sẽ luôn tuyệt đối không viết hết ở trong sách.

Bạch Trân Trân cũng hơi hiểu biết một chút, cụ thể như thế nào, cô cũng không rõ ràng. Có điều làm tà thuật, hoặc nhiều hoặc ít cũng cần phải trả giá rất lớn, dù sao uy lực tà thuật cực lớn, nếu không có gì ngăn lại, những kẻ làm tà thuật chẳng phải sẽ lật được trời sao?

Bạch Trân Trân hoài nghi xác đáng, linh hồn không gặp của Lý Gia Vận chính là cái giá của đổi hồn.

Trần Tiểu Sinh sợ run cả người, chà xát da gà nổi trên người mình: "Sư phụ, nếu có người làm như vậy với tôi thì làm sao bây giờ? Chẳng có một xíu xiu biện pháp phòng bị nào sao?"

Bạch Trân Trân có hơi cạn lời nhìn Trần Tiểu Sinh: "Người ta có mưu đồ gì với hồn của anh? Tôi đã nói rồi, phàm là tà thuật, đều cần bỏ ra cái giá khổng lồ, nếu không phải cảm thấy thu hoạch lớn hơn cái giá đó, ai sẽ đi thi triển tà thuật với anh chứ?"

Trần Tiểu Sinh vỗ vỗ ngực, lúc này mới an tâm.

Có điều mặc dù anh ta ngồi ở trong xe với Bạch Trân Trân nhưng lực chú ý vẫn đặt ở bên biệt thự.

"Cũng không biết vụ cuối cùng án này sẽ có kết quả gì..."

Bạch Trân Trân tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Ông Tấn Hoa và Từ Phong đã đi vào, muốn biết cái gì, chờ bọn họ ra hỏi bọn họ cũng như nhau thôi.

Bình Luận (0)
Comment