Ông Tấn Hoa: "Là lỗi của tôi."
Anh còn tưởng rằng chí ít Tống Nhã Lan sẽ nể tình cặp vợ chồng nhà họ Tống mà bằng lòng phối hợp với bọn họ, dù sao đây là cả hai cùng có lợi, có thể khiến cô ấy lại trở lại thân thể của mình, mà bọn họ cũng có thể truy quét linh hồn của Châu Mẫn Du, tiến tới tìm được thân thể của cô ta. Nhưng cô ấy không phối hợp, bọn họ cũng hết cách.
Thời gian cấp bách, Ông Tấn Hoa cũng biết không thể lãng phí ở những chuyện vô dụng này.
Anh ta đứng lên, dẫn theo Bạch Trân Trân đi ra ngoài.
Tống Chí Viễn giữ vững tinh thần, cản trước mặt Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân.
"Tấn Hoa, cô Bạch, hiện tại Nhã Lan đã phạm phải ngu ngốc, đầu óc có chút không tỉnh táo lắm, vẫn xin hai người thứ lỗi, con bé thật sự không phải là cố ý..."
Mặc dù Tống Nhã Lan từ bỏ mình, không chịu sống tiếp nữa, thế nhưng với một người cha yêu thương con gái thì sao mà cam lòng nhìn con gái mình tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn?
Tống Chí Viễn nói, đầu gối mềm xuống, quỳ gối trước mặt Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, tôi biết cô là người có bản lĩnh tài giỏi, tôi van xin cô hãy nể tình ông trời mà cứu con gái của tôi. Cô Bạch, cô nhất định cũng không mong muốn nhìn thấy một cô hồn dã quỷ chiếm thân thể con gái của tôi đúng không..."
Bạch Trân Trân thật sự không ngờ Tống Chí Viễn sẽ quỳ xuống với mình, cô phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy sang một bên.
"Ông Tống, ông không nên xin tôi, là Tống Nhã Lan không muốn sống tiếp, cho dù có đủ loại bản lĩnh thì cũng không cứu được một người chính bản thân mình không muốn sống nữa."
Bạch Trân Trân từ chối sự áp đặt đạo đức của Tống Chí Viễn cực kỳ nhanh gọn.
Tưởng là quỳ xuống trước mặt cô thì cô sẽ cứu người sao? Nói đùa cái gì vậy.
Tống Chí Viễn không ngờ Bạch Trân Trân vậy mà lại từ chối ông ấy dứt khoát như vậy, sắc mặt ông ấy trắng bệch, bờ môi run run hồi lâu sau mới rặn được mấy chữ từ trong kẽ răng.
"Cô là đại sư, cô không thể thấy chết không cứu..."
Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa đã tới đây một chuyến, khẳng định là muốn cứu người.
Tống Nhã Lan là con gái duy nhất của vợ chồng bọn họ, nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ biết sống thế nào?
Hai vợ chồng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể cầu xin Bạch Trân Trân trợ giúp, vì có thể khiến con gái tiếp tục sống, quỳ xuống thì thế nào? Chỉ cần cô ấy có thể khỏe mạnh, cái gì bọn họ cũng bằng lòng làm.
Nhưng mà một trái tim yêu con tha thiết của bọn họ, ngay cả con gái ruột của mình cũng không thể làm cảm động, càng đừng đề cập người ngoài.
Bạch Trân Trân đứng sang một bên, tránh né Tống Chí Viễn, cô vươn tay chỉ chỉ vị trí của Tống Nhã Lan. Bên kia, Dư Thu Hồng đang khóc thút thít sầu thương với con gái, cầu xin cô đừng bỏ bọn họ.
"Nhã Lan, cha mẹ chỉ có một đứa con gái là con, sao con có thể nhẫn tâm bỏ mặc cha mẹ chứ?"
"Nhã Lan, Lý Gia Vận hoàn toàn không xứng đáng để con yêu, con cần gì phải như vậy chứ?"
Dư Thu Hồng khóc tới mức ruột gan đứt từng khúc, khẩn cầu con gái mình đừng vứt bỏ bọn họ, khẩn cầu cô ấy tiếp tục sống, đừng từ bỏ hi vọng sống sót.
"Cha mẹ chỉ có một đứa con gái là con, nếu con chết rồi, con bảo mẹ và cha con tiếp tục sống bằng cách nào?"
Đối mặt với Dư Thu Hồng đang buồn bã khóc khẩn cầu cô ấy, Tống Nhã Lan rớt nước mắt liên liên, khóc tới mức hoa lê đới vũ, dáng vẻ cực độ thương tâm, thế nhưng cô ấy vẫn không chịu bỏ xuống.
"Mẹ, mẹ với cha yêu thương con, làm sao nỡ nhìn con đau đớn, khổ sở chứ?"
"Gia Vận đã chết, anh ấy không có ở đây, con hoàn toàn không thể sống ở thế giới mà không có anh ấy."
"Cha mẹ, con gái bất hiếu, trái tim đã yêu một người thì không thể khống chế, con yêu Gia Vận, sao con có thể để một mình anh ấy sống một mình?"
"Mẹ, con là một miếng thịt rơi từ trên người của mẹ, không phải mẹ hiểu rõ con nhất sao? Không phải mẹ nói hi vọng con hạnh phúc sao?"
"Mẹ, Gia Vận là hạnh phúc của con, không có anh ấy, con không sống được, thật sự, Gia Vận không có ở đây, sao con có dũng cảm sống tiếp được?"
Đang nói, Tống Nhã Lan suy sụp ngồi bệt xuống đất, dập đầu bịch bịch bịch với mẹ của mình, vừa dập đầu vừa khóc vừa nói.
"Mẹ, van cầu cha mẹ bỏ qua cho con đi, con thật sự không muốn sống, con thật sự sống không nổi nữa, van cầu cha mẹ đừng cứu con nữa, để con theo Gia Vận đi, cha mẹ coi như chưa từng sinh đứa con gái là con đi, con gái bất hiếu, con gái có lỗi với cha mẹ..."
Cô ấy buồn bã khóc thút thít, tuyệt vọng cực điểm.
Dù sao hiện tại cô ấy đã là quỷ hồn, dù sao người chiếm cứ thân thể của cô ấy ắt phải sẽ bị xử bắn, thù của Gia Vận và cô ấy đều có thể báo, cô đã không còn gì tiếc nuối nữa. Về phần cha mẹ thương cô ấy yêu cô ấy, đời này cô ấy đã không thể báo đáp ân dưỡng dục của bọn họ, nếu có kiếp sau, cô ấy nhất định sẽ báo đáp bọn họ, đời này cô ấy chỉ thế thôi, nếu có kiếp sau, cô ấy nhất định sẽ báo đáp bọn họ.