Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195:

 Chương 195: Chương 195: Chương 195:

Cô ấy khóc lóc van cầu bọn họ đừng cứu cô ấy, cô ấy nói cô ấy không thể không có Lý Gia Vận, cô ấy nói dù là Lý Gia Vận hại cô ấy, cô ấy cũng nhận.

"Gia Vận đã chết, tất cả những chuyện quá khứ đã không quan trọng, con đã không so đo rồi."

"Con yêu Gia Vận, anh ấy là sự tồn tại quan trọng hơn cả mạng của con, mặc kệ anh ấy từng làm gì với con, con tin tưởng tình yêu anh ấy đã từng dành cho con là thật, bấy nhiêu thôi đã đủ rồi."

"Cha mẹ, cha mẹ biết rốt cuộc con yêu Gia Vận đến cỡ nào, con không thể không có anh ấy, nếu như cha mẹ nhất quyết phải cứu con, coi như con tiếp tục sống thì cũng chỉ là cái xác không hồn thôi."

"Cha mẹ cam nguyện nhìn con sống tiếp khổ sở vậy sao?"

Cô ấy cầu xin bọn họ tha cho cô ấy, để cô ấy theo người yêu của mình cùng chết, cô ấy muốn vì tình yêu của mình mà chết theo.

Lý Gia Vận chết rồi, cô ấy cũng không thiết tha bất cứ gì nữa.

Nơi trung tâm trái tim chợt hơi hơi đau đớn, nước mắt trâu đã mất đi hiệu quả, Tống Chí Viễn trơ mắt nhìn Tống Nhã Lan biến mất trước mặt ông ấy.

Dư Thu Hồng cực kỳ bi thương, sau khi kêu la ai oán một tiếng thì nặng nề ngã xuống đất, bà ấy ôm ngực gào khóc, thê lương kêu tên con gái của mình.

"Nhã Lan, Nhã Lan, con đừng bỏ mẹ mà..."

Trước mắt Tống Chí Viễn dần dần biến thành màu đen, đau đớn nơi trung tâm trái tim lan tràn đến toàn thân, ông ấy không thể nào tiếp nhận được chuyện con gái mình vì một người đàn ông mà vứt bỏ vợ chồng bọn họ.

Đây chính là con gái bảo bối bọn họ yêu hai mươi lăm năm, tình yêu bọn họ dành cho cô ấy chẳng lẽ không bù được một thằng đàn ông cặn bã sao?

Ông ta không thể chấp nhận kết quả này, la "oa" một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, người mềm nhũn ngã trên mặt đất, đúng là đau khổ tới mức ngất xỉu.

Nước mắt trâu đã mất đi hiệu quả, nhưng Bạch Trân Trân lại nhìn rõ ràng mỗi một hành vi của Tống Nhã Lan.

Cô ấy khóc la cha mẹ, chỉ là phát hiện bọn họ không giống như đã chết, Tống Nhã Lan lau nước mắt, đứng dậy từ dưới đất.

"Cha mẹ, xin lỗi, cha mẹ yêu thương con vậy, nhất định sẽ không nỡ để con đau khổ nhỉ? Con gái bất hiếu, con gái có lỗi với cha mẹ..."

Sau khi vứt xuống câu nói này, Tống Nhã Lan quay người chuẩn bị rời đi, có điều dẫu sao lương tâm cô ấy vẫn chưa mất, trước khi đi, cô ấy quay người nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Cô Bạch, hôm nay tất cả đều là một tay cô tạo thành, tôi không trách cô, dù sao cô đã cho tôi gặp được cha mẹ của mình, chỉ là tôi cũng không thể tha thứ cho cô, vì đền bù lỗi của cô, nhờ cô giúp tôi đưa cha mẹ của tôi đến bệnh viện, những chuyện khác tôi sẽ xem như chuyện cũ bỏ qua."

Sau khi vứt xuống câu nói này, Tống Nhã Lan nhìn Bạch Trân Trân một chút thật sâu, sau đó lại chạy đi không quay đầu.

Bạch Trân Trân không có đuổi theo, cũng không có ý định bắt hồn thể của cô ấy trở về.

Đầu óc thần kinh đến mức độ này, cũng hiếm thấy trên đời rồi, Bạch Trân Trân thật sự không biết cặp vợ chồng nhà họ Tống nuôi dưỡng thế nào mà có thể nuôi đứa con gái một của mình thành dáng vẻ lạ lùng thế này.

Tam quan, luân lý đạo đức cơ bản nhất của việc làm người đâu?

Sinh mệnh rất đáng quý, tình cảm càng đắt giá, nếu như vì tình yêu thì cả hai đều có thể vứt đi đúng không?

Ông Tấn Hoa nhạy bén phát hiện cảm xúc của Bạch Trân Trân bất thường: "Cô Bạch, cô không sao chứ?"

Bạch Trân Trân lắc đầu, cong khóe môi nói: "Không sao, tôi chỉ đang cảm thấy, vợ chồng nhà họ Tống thật đáng thương."

Con gái cưng như trứng hứng như hoa nuôi lớn, kết quả lại là một đứa óc quả nho từ đầu tới đuôi, bọn họ đúng là thật đáng thương.

"Gọi xe cấp cứu đi, mạng con gái không giữ được, tự bọn họ đừng có chôn cả mạng theo."

Đối mặt với hai vợ chồng bọn họ, mặc dù Bạch Trân Trân đồng cảm nhưng cô tự hiểu rõ, cũng không định trợ giúp bọn họ cái gì. Dù sao hại bọn họ tới mức này là đứa con gái bọn họ yêu thương tận xương tủy, không có liên quan gì đến người khác, người bên ngoài có làm nhiều hơn nữa cũng không bằng được những chuyện con gái bọn họ làm.

Người hầu của nhà họ Tống không ít, động tĩnh bên này không nhỏ, rất nhanh người hầu đã đến đây, Ông Tấn Hoa ra mặt gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, lại phân phó cho những người giúp việc chăm sóc cho vợ chồng nhà họ Tống.

Bình Luận (0)
Comment