Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207:

 Chương 207: Chương 207: Chương 207:

Có điều Mã Hồng Mai lại không muốn rời Trần Tiểu Đông.

"A Đông, anh làm vậy cũng là vì lo lắng cho Tiểu Sinh, nhất thời xúc động cũng là rất bình thường, em không đi, em ở lại đây cùng với anh, để một mình anh ngồi rất dễ suy nghĩ lung tung."

Mã Hồng Mai nhẹ nhàng mở miệng nói, giọng đặc biệt kiên định, chị ta tỏ ý mình sẽ ở đây, khăng khăng ở lại bên cạnh Trần Tiểu Đông.

Trong lòng Trần Tiểu Đông rất cảm động, nhưng trong mắt đã dần dần hằn đầy tia máu đỏ, gương mặt vốn coi như rất đoan chính lúc này lại hiện đầy tà khí.

Nhưng Mã Hồng Mai vẫn dịu dàng dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi tâm trạng của Trần Tiểu Đông, gần như không nhìn thấy sự biến hóa trên mặt anh ta.

"Tiểu Sinh cũng đã lớn rồi, có quyết định của bản thân, em ấy muốn tách ra khỏi chúng ta, sống cuộc đời của riêng mình cũng là chuyện bình thường..."

Mã Hồng Mai không hề phát hiện theo lời khuyên của chị ta, ánh mắt của Trần Tiểu Đông ngày một đỏ hơn, biểu cảm trên mặt cũng càng lúc càng nóng nảy.

Ngay lúc Mã Hồng Mai muốn khuyên nhủ để Trần Tiểu Đông tiếp nhận chuyện hai anh em tách ra, từ nay về sau sống cuộc sống của riêng mình, Trần Tiểu Đông bất ngờ chìa tay ra, bóp chặt cổ Mã Hồng Mai.

"Ngươi đừng có nói nữa!!"

Hai mắt Trần Tiểu Đông đỏ thẫm, ánh mắt nhìn Mã Hồng Mai giống như đang nhìn kẻ thù giết hại cả nhà mình, gân xanh trên mu bàn tay anh ta hằn lên, dùng toàn bộ sức lực giống như muốn bóp chết Mã Hồng Mai đang sống sờ sờ.

Mã Hồng Mai liều mạng giãy giụa muốn gỡ đôi tay Trần Tiểu Đông đang bóp cổ mình ra.

Lúc này trong mắt Trần Tiểu Đông, người trước mặt anh ta căn bản không phải Mã Hồng Mai mà là một con ác quỷ có dáng vẻ đáng sợ, anh ta không mảy may cảm thấy người mình đang tổn thương là Mã Hồng Mai mà cứ cho rằng mình đang diệt ác quỷ.

"Giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi..."

Lực anh ta dùng càng ngày càng mạnh, có vẻ như sắp bóp chết Mã Hồng Mai rồi.

Bất ngờ, giữa hai lông mày Trần Tiểu Đông thoáng qua chút giằng co, anh ta đột ngột cắn đầu lưỡi mình một chút, vị rỉ sét đậm đặc tràn ra toàn khoang miệng của anh ta chỉ trong nháy mắt, rốt cuộc Trần Tiểu Đông cũng chậm lại.

Anh ta đột nhiên buông Mã Hồng Mai ra, từng hạt mồ hôi lớn trượt xuống từ trên trán, sức lực toàn thân Trần Tiểu Đông dường như đã bị quét bay sạch sẽ, cả người mềm nhũn ngã xuống giường.

Trạng thái của Mã Hồng Mai cũng không được tốt, lúc nãy Trần Tiểu Đông bóp cổ chị ta dùng mười phần sức lực, chị ta cảm giác cổ mình dường như sắp đứt, cho dù Trần Tiểu Đông đã buông lỏng chị ta ra nhưng cái cảm giác hít thở không thông vẫn quấn chặt quanh Mã Hồng Mai.

Cổ họng chị ta vô cùng đau đớn, Mã Hồng Mai nằm trên mặt đất, thở từng chút từng chút hổn hển vô cùng, sau một hồi, chị ta mới có thể lảo đảo bò dậy từ dưới đất.

Trần Tiểu Đông ngã xuống giường đã rất lâu không nhúc nhích, Mã Hồng Mai rất lo cho anh ta, chị bất chấp tất cả giùng giằng leo tới bên cạnh Trần Tiểu Đông.

"A Đông, A Đông..."

Trần Tiểu Đông nhắm nghiền mắt nằm trên giường, hô hấp của anh ta yếu ớt, nhìn thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sắc mặt cũng trắng bệch, mắt thấy sắp không được nữa rồi.

Mã Hồng Mai bị dọa tới mức ba hồn rơi mất bảy phách, gấp gáp tới mức nước mắt cũng trào ra.

"A Đông, A Đông, anh đừng dọa em mà, A Đông..."

Mã Hồng Mai không ngừng lắc thân thể của Trần Tiểu Đông, vì cổ họng bị thương nên giọng của chị ta khàn hơn mức bình thường.

Lúc này, Trần Tiểu Sinh vừa mới đỗ xe xong, anh ta cũng cảm nhận được tim mình có chút khó chịu, Trần Tiểu Sinh che ngực lại, khó chịu tới mức cả khuôn mặt co lại một chỗ.

"Tiểu Sinh, anh không có vấn đề gì chứ?"

Bạch Trân Trân chú ý thấy tình hình của Trần Tiểu Sinh không được đúng thì vội vàng mở miệng hỏi thăm một câu.

Vừa nói, cô vừa khoác tay lên vai Trần Tiểu Sinh.

Tim Trần Tiểu Sinh vốn dĩ vô cùng đau đớn nhưng cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà sau khi Bạch Trân Trân khoác tay lên bả vai của anh ta, những cảm giác không thoải mái trước đó lập tức biến mất không còn thấy nữa.

"Sư phụ, tôi cảm thấy có chút không ổn lắm, có thể anh tôi xảy ra chuyện rồi..."

Trần Tiểu Sinh nói xong cũng không chờ Bạch Trân Trân trả lời, anh ta mau chóng mở cửa xe chạy xuống.

Bình Luận (0)
Comment