Đợi đến lúc đi ra khỏi nhà họ Trần, đã là bảy giờ tối rồi.
Hai người Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai nhiệt tình giữ lại, Bạch Trân Trân không lay chuyển được, ở lại ăn cơm tối với Trần Tiểu Sinh.
Vợ chồng hai người bọn họ cực kỳ nhiệt tình, cái gì ngon cũng gắp vào chén Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân không từ chối được, đành phải đều ăn hết, hiện tại cô cảm giác những món ăn đó đều đang ở cổ họng, miệng mà há ra thì hình như có thể nôn ra.
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh một cái, sâu xa nói: "Lần sau tôi không trở về với anh nữa."
Trần Tiểu Sinh ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Sư phụ, lần sau tôi sẽ dặn dò bọn họ, sẽ không nhiệt tình thế nữa đâu."
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh một cái, bật cười một tiếng, sau đó tựa người vào ghế phụ kế tài xế, nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Tiểu Sinh gãi đầu một cái, muốn nói gì, nhưng nín nhịn mãi vẫn không thể thốt được câu nói hoàn chỉnh nào. Cuối cùng anh ta vẫn không nói gì, lái xe rời khỏi nơi này.
***
"Tiểu Đông, anh thật sự chuẩn bị để Tiểu Sinh đi con đường này sao?"
Sau khi tiễn Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh, Mã Hồng Mai hồi tưởng lại tất cả mọi thứ vừa mới xảy ra, đầu vốn hơi ấm giờ đã bình thường, chị ta châm chước một hồi, mới mở miệng hỏi một câu.
Trần Tiểu Đông kéo tay Mã Hồng Mai ngồi xuống ghế sa lon, nhìn khuôn mặt đã không còn trẻ của vợ mình, Trần Tiểu Đông nhẹ giọng nói: "Anh cảm thấy nó thế này rất tốt. Hồng Mai, Tiểu Đông có tính cách gì, có lẽ em cũng rõ ràng, nó mãi mà chẳng có định hướng, làm gì cũng không lâu dài, khó khăn lắm mới có công việc muốn làm cũng bằng lòng làm, chúng ta nên ủng hộ nó."
Trần Tiểu Sinh làm việc không có định hướng, làm gì cũng là hôm nay thế này ngày mai thế khác, anh ta chưa hề tự quyết định anh ta phải làm những gì, tất cả đều là đi theo Trần Tiểu Đông.
Hơn ba mươi năm cuộc đời trước kia, Trần Tiểu Sinh chỉ nghe theo sắp xếp của Trần Tiểu Đông, chưa bao giờ có ý nghĩ và mong muốn của bản thân. Nhưng hiện tại đã khác, Trần Tiểu Sinh chưa hề kiên định muốn làm một việc, nhưng Trần Tiểu Đông đã nhìn thấy rõ ràng, lần này Trần Tiểu Sinh nghiêm túc. Hơn nữa, Bạch Trân Trân là người có bản lĩnh, không phải là loại mua danh chuộc tiếng, mặc dù tuổi cô không lớn lắm, nhưng năng lực không nhỏ, hơn nữa Trần Tiểu Sinh cũng rất phục sự hướng dẫn của cô, cứ đi theo cô như vậy cũng rất tốt.
Trần Tiểu Đông không có giấu diếm vợ của mình, nói tất cả suy nghĩ của mình cho Mã Hồng Mai.
Mã Hồng Mai sâu xa thở dài một hơi: "Tuy nói thì nói như vậy, thế nhưng em nghe người ta nói, làm thuật pháp Huyền Môn này hình như sẽ có ngũ tệ tam khuyết[1] gì đó... Tiểu Sinh đi con đường này thật sự ổn chứ?"
[1]Năm tổn hại: góa vợ, góa chồng, mồ côi, đơn độc, tàn phế. Ba khuyết: phúc, lộc, thọ --- quyền lực, tiền tài, mạng.
Vấn đề này Trần Tiểu Đông cũng đã cân nhắc qua, có điều Bạch Trân Trân nói, thật ra Trần Tiểu Sinh không có linh tính gì, cũng không thích hợp vào ngành này, anh ta đi theo mình, phần lớn chỉ là học tay nghề nhập liệm sư, mặt khác cũng có thể tăng thêm chút kiến thức.
"Chỉ học tay nghề nhập liệm sư? Cái này chả phải có liên quan đến thi thể sao? Cậu ấy..."
Mã Hồng Mai có chút nóng nảy, vừa định nói cái gì, lại bị Trần Tiểu Đông cắt lời.
"Hồng Mai, Tiểu Sinh thích, thế này đã đủ rồi, nó là em trai của anh, không phải là con của anh, nó có kế hoạch rõ ràng cho tương lai mình, chúng ta không cần khoa tay múa chân với nó."
Trần Tiểu Sinh đã ba mươi sáu tuổi, không phải mười sáu tuổi, Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai cũng không phải cha mẹ của anh ta, chỉ là anh trai và chị dâu mà thôi.
Trước đó Trần Tiểu Sinh vẫn đang trong cơn mê, bọn họ có thể giúp lấy Trần Tiểu Sinh lựa chọn cuộc đời của anh ta, nhưng khi anh ta đã tỉnh táo, vậy bọn họ chỉ có thể tôn trọng, chúc phúc anh ta.
Lời Trần Tiểu Đông nói cũng có lý, Mã Hồng Mai chỉ băn khoăn trong chốc lát, rất nhanh đã bình thường.
"Anh nói đúng, đây là cuộc đời của bản thân Tiểu Sinh, cậu ấy biết nên làm cái gì."
***
Lúc bọn họ trở về thời gian vẫn còn sớm, Trần Tiểu Sinh thuê nhà ở ở phụ cận nhà tang lễ, cho nên anh ta không có đến chỗ Bạch Trân Trân, sau khi dõi mắt nhìn cô tiến vào cao ốc rồi, Trần Tiểu Sinh mới lái xe rời đi.
Mặc dù lầu bốn xảy ra án giết người, nhưng đối với những người khác thì sống vẫn phải sống như thường tiếp. Lúc đi ngang qua căn phòng số 408, bước chân Bạch Trân Trân ngừng lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua căn phòng đã dán giấy niêm phong.
Sau khi thi thể của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai bị mang đi, nơi này đã dán giấy niêm phong, phần lớn người Hương Giang mê tín, người phòng 408 chết, nhưng những người khác vẫn phải tiếp tục ở lại nơi này, trên cửa phòng 408 đã được dán thêm không bít bùa chú.