Vương Uy suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần giết Lý Kim Thọ, Vương Lệ Mai chắc chắn sẽ ở bên cạnh anh ta.
"Nhưng anh đã giết luôn cả Vương Lệ Mai."
"Anh còn muốn đánh tan hồn phách của họ."
"Anh vốn không phải muốn Vương Lệ Mai quay lại bên cạnh anh, anh chỉ là muốn hại chết chị ấy."
Bạch Trân Trân càng nói càng tức giận, nhìn Vương Uy ngày càng khó ưa, trong cơn tức giận, Bạch Trân Trân trực tiếp túm Vương Uy từ trên giường lên, sau khi bóp cằm anh ta, trút tàn nhang trong lư nhang đồng đó vào miệng Vương Uy.
Vương Uy: "!!!"
Anh ta đã thành thật khai báo rồi, sao Bạch Trân Trân còn không tha cho anh ta?
Thấy Bạch Trân Trân chuẩn bị trút tàn nhang trong lư nhang đó cho Vương Uy, Ông Tấn Hoa không thể tiếp tục làm người tàng hình, vội đi lên một bước, bắt lấy tay của Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, đừng trút nữa."
Bạch Trân Trân quay đầu nhìn Ông Tấn Hoa, tuy không nói gì, nhưng anh đã hiểu ý của cô.
"Cô trút tiếp như vậy, anh ta sẽ nghẹn chết."
Trút tàn nhang là một chuyện, nhưng khiến người ta nghẹn chết, lại là một chuyện khác.
Bạch Trân Trân hiển nhiên đã bị Vương Uy kích thích có hơi mất đi lý trí, trút tàn nhang trong lư nhang này xuống, khoan nói anh ta có đau chết hay không, nhưng tuyệt đối sẽ bị nghẹn chết.
Ông tấn Hoa nói như vậy, lý trí của Bạch Trân Trân cũng quay về, cô lặng lẽ đặt lư nhang trở lại trước mặt Quan Nhị Gia, sau đó cưỡng ép Vương Uy nuốt hết tàn nhang xuống.
Vương Uy: "..."
Lần này tàn nhang nuốt xuống nhiều hơn lần trước nhiều, phản phệ mà Vương Uy gặp phải càng lợi hại, anh ta đau tới thừa sống thiếu chết, cuối cùng vẫn không gắng gượng được, nhắm mắt lại, trực tiếp ngất đi.
Nhưng ngất là ngất, tác dụng đau đớn trong linh hồn sẽ không biến mất bởi vì anh ta ngất đi.
Cho nên Bạch trân Trân cứ như vậy nhìn vương Uy đau tới ngất lịm rồi lại tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi lại ngất đi, cảnh tượng đó thậm chí còn có hơi buồn cười.
Bạch Trân Trân: "..."
Không được, tiếp tục nhìn như vậy, cô sợ thật sự sẽ cười phá lên.
"Tôi ra ngoài trước."
Bạch Trân Trân nói với Ông Tấn Hoa một tiếng, không đợi anh trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Cửa phòng bệnh mở rồi lại đóng, trong phòng chỉ còn lại Ông Tấn Hoa và Vương Uy.
Thấy Vương Uy bị tàn nhang hành hạ, Ông Tấn Hoa thở dài một hơi, âm u nói: "Anh hà tất vậy chứ?"
Vương Uy: "..."
Anh ta đã đau tới mức sắp hỗn loạn tinh thần, còn có thể có phản ứng gì?
Ước chừng lại qua nửa tiếng, Ông Tấn Hoa mới ra khỏi phòng bệnh.
Khi anh đi ra, nhìn thấy Bạch Trân Trân đứng bên cửa sổ, Ông Tấn Hoa hơi ngẩn người, sau đó đi tới.
"Cô Bạch, thì ra cô còn ở đây."
Anh tưởng sau khi giải quyết Vương Uy xong, Bạch Trân Trân sẽ rời đi, không ngờ cô lại ở đây đợi.
Bạch Trân Trân day mi tâm, nhẹ giọng nói: "Không có gì, lỡ như anh ta có chuyện gì, tôi cũng có thể xử lý."
Tuy cho ăn tàn nhang chắc không giết chết Vương Uy được, nhưng để đề phòng bất trắc, cô vẫn ở lại thì hơn, đề phòng xảy ra chuyện gì khiến Ông Tấn Hoa gánh họa.
Ngoài ra, sau khi biết chân tướng cái chết của Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ, trong lòng cô có hơi không thoải mái.
Chỉ bởi vì lòng ích kỷ của Vương Uy, hủy hoại đi cuộc đời của ba người, nếu không phải bởi vì Bạch Trân Trân vừa hay gặp được chuyện này, lại vừa hay có năng lực lôi hung thủ ra, sợ là sau cùng sẽ rơi lên người Vương Lệ Hoa.
Còn Vương Uy, sau khi giết ba người, anh ta lại còn có thể tiếp tục ẩn thân, cho dù anh ta giết bậy người vô tội sẽ gặp báo ứng, nhưng người khác mất mạng lại mất danh tiếng, những báo ứng đó của anh ta sao có thể bù đắp tất cả những gì mà người bị hại phải chịu?
"Trưởng khoa Ông, nếu tôi ra tay đánh Từ Phong, có tính là tấn công cảnh sát không?"
Ông Tấn Hoa: "..."
Kỳ diệu là Ông Tấn Hoa hiểu được ý Bạch Trân Trân hỏi câu này, sau khi trầm ngâm một lúc, Ông Tấn Hoa chậm rãi lên tiếng nói: "Lúc không chấp hành công vụ, không tính là tấn công cảnh sát."
Bạch Trân Trân gật đầu: "Hiểu, trưởng khoa Ông, cảm ơn anh."
Ông Tấn Hoa gật đầu: "Không khách sáo, tới lúc đó tôi có thể giúp cô."
Sau khi đích thân trải qua, càng cảm thấy cách làm trước đây của Từ Phong quá võ đoán, chẳng trách anh ấy sẽ bị oán khí quấn người, anh ấy như thế, oán khí không quấn người mới lạ.
Đừng nói Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa cũng có hơi ngứa tay, muốn đánh Từ Phong một trận.
Từ Phong đang điều tra chỗ ở của Chu Mẫn Du rùng mình một cái, trên gương mặt trẻ con đó lộ ra vẻ khốn hoặc.
Vừa nãy xảy ra cái gì? Sao anh ấy đột nhiên cảm thấy lạnh như vậy?
Cơn lạnh đó tới nhanh đi cũng nhanh, Từ Phong lắc đầu, tiếp tục chìm vào công việc.