Tuy biết Vương Uy xuống địa phủ vẫn sẽ chịu tội, nhưng Bạch Trân Trân vẫn có hơi tức giận, vẫn muốn xử anh ta một trận.
Sau khi Ông Tấn Hoa nghe được lời của Bạch Trân Trân, trầm mặc một lúc, hỏi: "Vậy cô muốn đi không?"
Bạch Trân Trân ngẩn người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, trong mắt hiếm khi lộ ra vài phần mơ hồ.
"Cái gì?"
Ông Tấn Hoa cực kỳ nghiêm túc nói: "Đi xăm tượng Chung Quỳ cho Vương Uy, tôi có thể giúp cô."
Nói xong, anh dừng lại một chút, nói tiếp: "Tôi có thể canh chừng giúp cô."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, Bạch Trân Trân cười phụt một tiếng.
"Thôi, cái thân xác đó bây giờ của anh ta, vốn không chịu đựng nổi, sau này phiền anh cho anh ta uống nhiều nước tàn nhang chút."
Với thân xác hiện tại của Vương Uy, một tượng Quan Công đã đủ dày vò anh ta rồi, thêm một tượng Chung Quỳ, đoán chừng anh ta không gặng gượng tới lúc phán quyết đã trực tiếp bỏ mạng rồi.
Tuy Bạch Trân Trân căm ghét người này muốn chết, nhưng cũng không muốn làm bẩn tay của mình, đích thân động thủ giết anh ta.
Ông Tấn Hoa đột nhiên có hơi tiếc nuối: "Thật sự không đi sao?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cô cảm thấy hơi kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Ông Tấn Hoa nghiêm túc, sau khi chần chừ một chút, mới nói: "Anh hi vọng tôi đi sao?"
Ông Tấn Hoa ho khan một tiếng: "Nếu cô lo lắng chuyện khác, tôi có thể giúp, nếu sẽ chết người, vậy thôi thì hơn."
Nói xong, Ông Tấn Hoa điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc nói: "Anh ta đã giết ba người, tòa án chắc chắn sẽ phán anh ta tử hình, cô không cần phải làm bẩn tay của mình."
"Còn chuyện cô dặn, tôi sẽ không quên."
Chỉ là cho anh ta uống nước tàn nhang mà thôi, không phải chuyện lớn gì, Ông Tấn Hoa hoàn toàn có thể xử lý.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc đó của Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân cười: "Trưởng khoa Ông, vậy thì cảm ơn anh, ăn mì trước đi, không ăn mì sẽ nở đó."
Sau khi thấy cảm xúc của Bạch Trân Trân hồi phục lại, Ông Tấn Hoa cũng thở phào một hơi, anh không nói gì cả, cầm đũa lên cúi đầu ăn.
Sau khi ăn bữa tối, thời gian đã không còn sớm, Ông Tấn Hoa không ở lại đây lâu, rất nhanh đã ra về, Bạch Trân Trân muốn tiễn anh xuống lầu, nhưng lại bị Ông Tấn Hoa từ chối.
"Một mình tôi xuống là được rồi."
Bạch Trân Trân nhìn gương mặt tuấn lãng của Ông Tấn Hoa, đột nhiên lên tiếng nói: "Trưởng khoa Ông, anh đợi chút."
Nói xong, cô nhanh chóng chạy về phòng, chẳng mấy chốc đã lấy ra ba cái bùa hộ thân.
"Trưởng khoa Ông, chuyện hôm nay cảm ơn anh giúp đỡ, tôi cũng không có gì để cảm ơn, những thứ này đều là tôi đích thân làm, anh mang theo cũng tốt, tặng người ta cũng được, chung quy có chút tác dụng."
Sau khi Bạch Trân Trân biết vẽ bùa, tỉ lệ thành công không tính là cao, vẽ mười lá cũng chỉ có bốn lá mà thôi, những thứ này đều là bùa hộ thân đại thông đạo, sau khi Bạch Trân Trân vẽ xong, trong lòng có một cảm giác khó hiểu.
Cô không thể hình dung cảm giác đó là gì, chỉ là cảm thấy chắc những lá bùa này có ích.
Ông Tấn Hoa là người ở đồn cảnh sát, họ tra án không chỉ gặp phải người dùng thủ đoạn chính quy phạm tội, còn có thể gặp phải người lợi dụng tà thuật gây án như Vương Uy.
Số bùa này anh mang theo trên người, ít nhiều cũng có thể có chút tác dụng.
Nhưng nghĩ tới thân phận cảnh sát của Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân cũng không trắng trợn làm thành loại bùa hộ thân đó, cô đặc biệt mua loại mặt dây chuyền có thể mở ra ở giữa, bỏ bùa hộ thân vào bên trong, sau khi gấp nắp lại, chính là một mặt dây chuyền tạo hình đẹp.
Thứ này mặc kệ là treo trên móc chìa khóa hay là làm trang sức bỏ trên người, đều không quá nổi bật, cũng sẽ không có ai nghĩ tới đây là bùa hộ thân.
Nhìn ba cái bùa hộ thân tạo hình tinh xảo trong tay, trái tim của Ông Tấn Hoa giống như bị một bàn tay vô hình trêu chọc, một loại cảm giác kỳ dị lập tức truyền khắp cơ thể.
"Cô Bạch, cô dụng tâm rồi."
Ông Tấn Hoa cẩn thận bỏ bùa hộ thân vào trong túi áo, sau đó nghiêm túc cảm ơn Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân cười đáp: "Không có gì, tiện tay vẽ mà thôi, trưởng khoa Ông, lúc anh về cẩn thận chút."
Lời nên nói đã nói hết rồi, hai người đứng một trong một ngoài cửa, tiếp tục nói, bầu không khí giống như trở nên ngày càng quái dị.
Ông Tấn Hoa cũng phát giác được điểm này, cho nên anh không nán lại lâu, sau khi nói tạm biệt Bạch Trân Trân, liền xoay người rời đi.
Đợi sau khi Ông Tấn Hoa rời khỏi, Bạch Trân Trân đóng cửa lại.
Cô dựa vào cửa, phát giác được tim mình đập hơi nhanh, biểu cảm của cô trở nên càng vi diệu.
Không phải cô động lòng xuân rồi đó chứ?
Nghĩ như vậy, gương mặt tuấn lãng đó của Ông Tấn Hoa lóe qua trong đầu cô.
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải, cô dễ động lòng xuân như vậy sao?
Bạch Trân Trân lặng lẽ thu liễm tâm tư, nhấc bước đi vào trong phòng.
Ảo giác, nhất định là ảo giác, cô mới không dễ dàng động tâm như vậy!