Thế nhưng Cổ Anh Hùng lại nói cậu ta đã chờ ở đây thật lâu.
Cậu ta không chỉ bước ra từ trong bóng tối, cậu ta còn cầm theo lồng đèn đỏ, loại tạo hình này trông thế nào cũng có vấn đề?
Còi báo động trong lòng Trần Tiểu Sinh vang chói tai, chỉ ước có thể lôi kéo tay Cầu Quốc Hoa khẩn trương rời đi.
Thế nhưng Cầu Quốc Hoa tựa như không phát hiện Cổ Anh Hùng là lạ, ông buông tay Trần Tiểu Sinh, đi về phía Cổ Anh Hùng.
"Anh Hùng, cái thằng ngốc nhà cậu, chúng tôi không đến cậu cứ tiếp tục làm việc của cậu là được, hai bọn tôi là đàn ông con trai, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cậu đã chờ ở đây lâu rồi? Khát không? Có đói bụng không? Có mệt không? Chúng ta mau đi vào đi, tôi lái xe rất lâu rồi, hiện tại mệt mỏi lắm..."
Cầu Quốc Hoa sải bước đi qua, kéo tay Cổ Anh Hùng, trước tiên là quan tâm hỏi han đủ điều, cuối cùng còn nói mình mệt mỏi, để Cổ Anh Hùng dẫn ông đi nghỉ ngơi.
Nhìn thấy khung cảnh lúc Cầu Quốc Hoa và Cổ Anh Hùng ở chung, Trần Tiểu Sinh chỉ cảm thấy rùng mình, tóc gáy toàn thân đều dựng lên. Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đang gào thét trong đầu anh ta không ngừng, nhìn tựa như là một thôn Trần Gia rất bình thường nhưng trong mắt anh ta lại như hồng thủy mãnh thú.
Sắc mặt Trần Tiểu Sinh thay đổi liên tục, anh ta len lén lui về sau một bước, lại lui về sau một bước, sau khi liên tục lui ra ngoài bảy tám bước, Trần Tiểu Sinh quay đầu chạy chạy ngược lại đường đến.
A a a a!!!!
Sắp điên rồi, rốt cuộc là Cầu Quốc Hoa bình thường hay là không bình thường? Ông đang là đầu óc có vấn đề hay là không có vấn đề?
Cổ Anh Hùng thì sao? Cậu ta là người hay quỷ? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?
Trong nháy mắt này, trong đầu Trần Tiểu Sinh lướt qua đủ loại suy nghĩ, nhưng anh ta lại không kịp phân tích những thứ ngổn ngang này.
Lúc này anh ta nhớ vô cùng rõ ràng những lời Bạch Trân Trân nói trước đó.
Bạch Trân Trân nói cô cảm thấy bất an, cứ cảm thấy sau khi Trần Tiểu Sinh tiến vào thôn Trần Gia có thể sẽ xảy ra một vài chuyện không tốt lắm, cho nên cô mới ngăn cản Trần Tiểu Sinh đến thôn Trần Gia mãnh liệt vậy.
Vừa rồi mụ mà mụ mị đi theo Cầu Quốc Hoa tới thôn Trần Gia, bây giờ đầu óc Trần Tiểu Sinh đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo.
Anh ta móc hết số tàn nhang còn lại, vung vẩy từ trên đầu xuống, lại xé hai túi chu sa, dùng nước bọt khoét chu sa rồi bôi lên mặt của mình.
Nếu không phải bởi vì điều kiện không cho phép, Trần Tiểu Sinh còn muốn tè ra, anh ta còn là thân đồng tử kia mà, tóm lại vẫn có chút tác dụng nhỉ?
Vào lúc người đang liều mạng, đầu óc sẽ trở nên rất tỉnh táo, Trần Tiểu Sinh đột nhiên nghĩ tới một vài biện pháp đuổi quỷ che mắt hồi đó Bạch Trân Trân từng dạy cho anh ta.
Những phương pháp không cần linh lực, người bình thường có thể sử dụng.
"Tao xxx mày @# $% $... % "
Trần Tiểu Sinh chửi ầm lên, vừa mắng vừa nhanh chóng chạy về phía đường lên núi.
Đường núi gập ghềnh khó đi, nhưng tóm lại không có bao nhiêu nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu quả thật bước vào thôn Trần Gia, anh ta cảm thấy buổi tối hôm nay chưa hẳn mình có thể chịu được. Trước đó anh ta đã quá tin tưởng Cầu Quốc Hoa, hơn nữa anh ta còn cảm thấy sau khi đưa bùa hộ mạng và túi chu sa cho Cầu Quốc Hoa thì có thể kê cao gối ngủ không lo nữa. Nhưng sự thật chứng minh, sư phụ anh ta không tự mình tới, hiệu quả của những thứ này là có hạn.
Cầu Quốc Hoa không biết lại trúng chiêu lúc nào, nhìn dáng vẻ ông và Cổ Anh Hùng đó rất thân thuộc, nếu như mình bị hai người bọn họ mang vào trong làng thì cái mạng nhỏ chưa chắc có thể giữ được. May mắn hơn là, ngày mai sau khi Bạch Trân Trân đến có thể nhặt xác và thu hồn cho anh ta, bất hạnh hơn là, dự đoán là ngay cả hồn của anh ta cũng chưa chắc sót lại.
Mà lúc này Trần Tiểu Sinh cũng đột nhiên nhớ tới vì sao lúc anh ta tới gần thôn Trần Gia sẽ cảm thấy quái dị vậy rồi.
Quá im lìm.
Dạng thôn nhỏ trong núi này đều sẽ nuôi chó, nuôi gia cầm, khỏi phải nhìn đừng thấy thời điểm này trời đã tối hẳn, nhưng thời gian vẫn rất sớm, thôn không nên im lìm vậy. Thế nhưng lúc bọn họ qua đó, thôn im lìm một cách đáng sợ, rõ ràng có không ít ánh đèn, dường như trên đường thôn còn có thể trông thấy lờ mờ bóng người, nhưng quả thực là không hề có tiếng động nào.
Thôn bình thường nhà ai sẽ có dáng vẻ thế này chứ?
Lúc đó anh ta cũng cảm thấy kỳ lạ, Trần Tiểu Sinh không cảm thấy Cầu Quốc Hoa sẽ không hề cảm thấy có gì đó sai sai, ông đã sáu mươi lăm rồi, một người lớn như vậy còn có thể không biết có vấn đề?
Biết rõ có vấn đề, còn kéo mình về bên đó, về sau lại thân thiết với Cổ Anh Hùng vậy.