Sau khi sương mù xuất hiện, con đường trước mặt bị sương mù cắn nuốt, càng nhìn không rõ lắm, cũng may trên thân con hạc giấy nhỏ đó tản ra hào quang, chỉ dẫn con đường đi tới.
Ước chừng qua mười mấy phút, cuối cùng một nhóm người đã bước xuống từ trên đường núi.
Bạch Trân Trân dừng bước, những người còn lại mỗi người bước ra từ trong sương mù trắng. Trên cổ tay mấy người đều được cột dây đỏ, dây đỏ mảnh dẻ gắn kết năm người cùng nhau, cam đoan bọn họ sẽ không bị lạc mất nhau trong sương mù. Bởi vì lúc trước xảy ra việc ngoài ý muốn nhỏ đó, có khả năng Vương Chiêu hơi không biết làm sao đối mặt với Bạch Trân Trân, bởi vậy vẫn luôn không mở miệng nói chuyện.
Người phụ trách đối thoại cùng Bạch Trân Trân đổi thành Kỳ Lỗi, khác với Vương Chiêu huyên thuyên nói không ngừng, Kỳ Lỗi là một người đàn ông rất ít nói.
"Cô Bạch, sương trắng này khác thường, có thể sẽ làm mê muội hiểu biết của chúng ta."
Dây đỏ Kỳ Lỗi lấy ra là dây đỏ được luyện chế đặc biệt, có thể phòng ngừa mọi người lạc đường và bị những thứ khác thay thế, trước lúc tuyệt đối an toàn, Kỳ Lỗi nói anh ta sẽ không cởi dây đỏ.
Bạch Trân Trân cũng không có ý kiến gì, xem như cô đã thấy rõ ràng. Thủ đoạn của người trong giới Huyền Môn tầng tầng lớp lớp, thủ đoạn của những oan hồn lệ quỷ đó chưa chắc chỉ ở những cấp độ mà cô đã biết. Ưu điểm lớn nhất ở con người của Bạch Trân Trân là nghe người ta khuyên, nếu cô là loại người khư khư cố chấp cũng sẽ không xin Ông Tấn Hoa giúp cô tìm hỗ trợ bên ngoài.
Đợi đến khi hai người nói chuyện phiếm kết thúc, Hách Cầm Vận cầm mấy bùa ra, giao cho Bạch Trân Trân và mấy người khác.
"Đây là bùa công kích, một người ba tấm, dùng tiết kiệm chút, chớ lãng phí."
Lời này là đặc biệt nói với Bạch Trân Trân, ba người khác Hách Cầm Vận hiểu rõ, bọn họ chắc chắn sẽ không lạm dụng phù.
Lời người này nói mặc dù có hơi không dễ nghe, nhưng không có ác ý gì.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu với cô ta, cẩn thận từng li từng tí cất bùa.
Hách Cầm Vận nhìn Bạch Trân Trân đặt bùa vào người, ánh mắt có chút phức tạp: "Cô Bạch, cô không biết những lá bùa này dùng như thế nào sao?"
Sau khi nghe nói như thế, Bạch Trân Trân ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ lơ mơ: "Hả?"
Bùa còn có phương pháp sử dụng gì sao? Không phải ném thẳng ra ngoài là được rồi sao?
Nhìn cô thế này, Hách Cầm Vận đã biết ngay Bạch Trân Trân không biết số bùa này dùng như thế nào, cô ta thở dài một hơi, giải thích đơn giản.
"Sức mạnh của bùa bị phong ấn trong lá bùa, qua đó mới tạo thành bàu chú, bùa công kích cần xé lá bùa ném ra ngoài mới có thể phát huy hiệu quả."
Ném thẳng lá bùa ra bên ngoài, quả thực cũng có thể tạo ra hiệu quả rất ít, cũng chỉ là ném ra mà thôi, lá bùa không bị xé thì sức mạnh của bùa công kích hoàn toàn không thi triển ra được. Cho nên khi cô ta nhìn thấy Bạch Trân Trân cất lại, biểu cảm trên mặt có hơi kỳ lạ, dù sao cất bùa vào trong đó, chờ sau đó lúc sử dụng sẽ không thuận tiện.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô bị phim ảnh truyền hình và những cuốn sách bất lương đó lừa dối rồi, còn tưởng rằng cầm lá bùa ném ra ngoài là có thể có tác dụng.
Tình hình này phải xé rồi dùng mới có thể phát huy hiệu quả tối đa.
Bạch Trân Trân cảm kích nói: "Đại sư, cám ơn cô nói cho tôi những thứ này."
Thân là một kẻ tay ngang, có người dạy cô kiến thức phổ thông, đây là chuyện tốt, lời cảm ơn của Bạch Trân Trân là xuất phát từ đáy lòng.
Hách Cầm Vận lại cảm thấy có chút khó hiểu. Chuyện này không phải người trong giới Huyền Môn đều biết sao? Chắc hẳn Bạch Trân Trân cũng là người trong giới, nhưng hình như cô không rõ về những thứ này lắm.
Cô ta cảm thấy có chút kỳ lạ, có điều sau khi quan sát Bạch Trân Trân chốc lát, vẫn không có nói gì nhiều.