Sau khi mọi người trao đổi, cuối cùng xác nhận nguồn của những oán khí này chắc là sương mù đột ngột xuất hiện đó, họ không phòng bị, cộng thêm sương mù bao phủ phạm vi quá rộng, không ai nghĩ tới oán khí sẽ ẩn trong đám sương mù đó.
Những oán khí theo sương mù mà tới, sau khi bị pha loãng, rất khó phát giác được, sau đó theo tiếng hô hấp của họ, oán khí xâm nhập vào trong thân thể của họ, tích ít thành nhiều, khi đạt tới điểm cận giới, tự nhiên sẽ bạo phát ra.
Chỉ là...
Hách Cầm Vận nhìn Bạch Trân Trân: "Trong thân thể cô không có chút oán khí nào, làm sao làm được vậy?"
Trong bốn người họ, thiên phú của Kỳ Lỗi cao nhất, linh lực mạnh nhất, là người xuất chúng trong lứa thanh niên bọn họ, ngay cả anh ta cũng trúng chiêu, trong thân thể tích tụ ít oán khí, rốt cuộc Bạch Trân Trân làm thế nào, trong cơ thể lại không có chút oán khí nào.
Bạch Trân Trân: "..."
Thực ra cô đã đoán được nguyên nhân của vấn đề này, dù sao đối mặt với người oán khí bủa vây như Từ Phong, Bạch Trân Trân chỉ nắm tay anh ấy đã có thể loại bỏ oán khí, chắc kim quang trong cơ thể cô là khắc tinh của oán khí, cho nên mới không bị oán khí xâm nhập vào trong cơ thể.
Thấy họ đều nhìn mình, tuy không hỏi, nhưng vẻ tò mò trong mắt lại không chút giả dối, hiển nhiên đều muốn biết đây là sao.
Bạch Trân Trân im lặng một lúc, nắm bàn tay lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay của cô dần hiện ra một lớp kim quang mỏng, vệt kim quang đó bao phủ lòng bàn tay cô trong đó, nhưng rất nhanh liền tản ra.
Trải qua rèn luyện thời gian dài như vậy, Bạch Trân Trân đã có thể có ý thức khiến kim quang xuất hiện trên tay cô, nhưng thời gian duy trì không lâu lắm, rất nhanh sẽ biến mất.
"Đây chắc là có liên quan tới kim quang trong cơ thể tôi, tôi mơ hồ thành người trong huyền môn, cũng có liên quan tới những kim quang này."
Nếu không phải những ánh sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện này, đoán chừng Bạch Trân Trân còn chỉ là một Nhập Liệm Sư bình thường, sao có thể tiếp xúc được những thứ không thuộc thế giới bình thường này?
Về những kim quang này, thực ra Bạch Trân Trân mơ hồ có vài suy đoán, sau đó lại dựa theo tin tức cô đọc từ các loại thư tịch chỉnh hợp lại, cô cảm thấy chắc những kim quang này chính là kim quang công đức trong truyền thuyết.
Trên người mỗi người có lẽ đều có kim quang công đức, chỉ cần không phải là kẻ tội ác tày trời, hoặc nhiều hoặc ít đều có kim quang công đức trên người.
Cho nên cô không cảm thấy những kim quang này của mình có gì đặc biệt.
Thế nhưng vượt ngoài dự liệu của cô là, sau khi Bạch Trân Trân phô ra kim quang trong lòng bàn tay mình, bốn người đó giống như bị thi triển thuật định thân cùng lúc, cả người đều cứng đơ ở đó.
Nhìn thấy dáng vẻ của họ, Bạch Trân Trân cảm thấy có hơi không đúng lắm, cô căng thẳng, biểu cảm trở nên vi diệu.
Chắc không phải trong thế giới này, kim quang công đức là một thứ vô cùng hiếm hoi chứ?
Có phải cô đã bại lộ gì rồi không?
Thời gian bốn người kia im lặng càng dài, Bạch Trân Trân càng cảm thấy sởn gai óc, cô làm ra tư thái phòng bị, cảnh giác nhìn bốn người đó, suy nghĩ xác suất mình thoát khỏi sự công kích của họ.
Thế nhưng ngay lúc này, Hách Cầm Vận phản ứng lại trước nhất kêu một tiếng, cô ta nhào tới, ôm lấy Bạch Trân Trân.
"Kim quang công đức! Thế mà lại là kim quang công đức!!"
Bởi vì quá kích động, lúc Hách Cầm Vận nói chuyện đều trở nên lộn xộn, cô ta trừng to mắt nhìn Bạch Trân Trân, giống như nhìn trân bảo hiếm có gì.
"Cô thế mà còn có thể phóng kim quang công đức ra ngoài, cô làm được kiểu gì? Sao cô lợi hại như vậy?"
Trước đây Hách Cầm Vận còn bày ra bộ dạng chị cả trầm ổn thận trọng, nhưng bây giờ cô ta lại lộ ra một mặt trẻ con của mình.
"Tôi còn tưởng thứ trên sách viết đều là gạt người, không ngờ là tôi quá nông cạn, cô Bạch, cô là thần của tôi!"
Bạch Trân Trân: "..."
Lời ngượng ngùng như vậy rốt cuộc cô ta nói ra kiểu gì vậy?
Nhìn thấy Bạch Trân Trân bị Hách Cầm Vận đột nhiên nổi điên làm cho ngơ ngác, Đỗ Văn Khiết không nhìn nổi nữa, kéo Hách Cầm Vận đột nhiên biến thân từ trên người Bạch Trân Trân xuống.
"Ngại quá, ngại quá, cô ấy không phải cố ý."
Nói xong, Đỗ Văn Khiết ngắt vào eo Hách Cầm Vận một cái, vội vã nói: "Cô có thể bình tĩnh một chút không? Cô Bạch đã sắp bị cô dọa chết rồi, chỉ là kim quang công đức cụ tượng hóa mà thôi, cô tới mức đó không?"
Cuối cùng Bạch Trân Trân nghe thấy từ then chốt — kim quang công đức cụ hiện hóa.
Bạch Trân Trân trầm mặc một chút, sau đó hỏi: "Kim Quang công đức cụ hiện hóa là gì?"
Đỗ Văn Khiết ngơ người, sau đó nói: "Cô không biết?"
Bạch Trân Trân lắc đầu, quả thực đây là lần đầu tiên cô nghe thấy danh từ chuyên ngành này.