Vương Chiêu nghe vậy, nhìn sang Bạch Trân Trân, anh ta cười thảm hại, thấp giọng nói: "Còn cứu ai chứ? Chúng ta cũng sẽ chết ở đây, một khi trận pháp khởi động, không giết sạch người trong trận pháp sẽ không dừng lại, chúng ta hết đường sống rồi..."
Trước đây anh ta còn ôm một tia hi vọng, cho rằng anh ta có thể dẫn mọi người xông ra, nhưng cuối cùng lại phát hiện, mọi thứ chỉ là phí công mà thôi, họ sẽ biến thành chất dinh dưỡng của trận pháp, khí vận cũng sẽ bị người ta cướp đoạt đi, họ không thể sống được nữa.
Sắc mặt của Kỳ Lỗi và Hách Cầm Vận cũng rất khó coi, Thiên Cương Thất Sát Trận, họ nghe cũng chưa từng nghe qua trận pháp này, nhưng Vương Chiêu và Đỗ Văn Khiết sẽ không gạt người, họ có thể thật sự không thể thoát ra được nữa rồi...
Cảm xúc tuyệt vọng lặng lẽ lan tràn ra, ngay cả Kỳ Lỗi và Hách Cầm Vận cũng chịu ảnh hưởng, hai người ngây ngốc đứng ở đó, trong đầu một mảnh trống không.
Họ sắp chết rồi sao?
Ánh mắt của Bạch Trân Trân lướt qua mấy người họ, giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai bốn người: "Nếu năng lực hiểu của tôi không sai, điều kiện bị giết chắc là đồng ý giao khí vận cho người bố trận nhỉ?"
Lời của Bạch Trân Trân giống như tia chớp, cường thế bổ ra mây đen, bắn vào trong tim của họ: "Các người đã đồng ý chưa?"
"Tôi không đồng ý, vậy trận pháp này có lẽ tạm thời vẫn chưa thể giết chết tôi."
Nghe vậy, bốn người vốn sa vào suy sụp đột nhiên bình tĩnh lại, họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt Bạch Trân Trân bình tĩnh nhìn họ, ngữ khí không có bao nhiêu trầm bổng, nhưng lại khiến cảm xúc không thể bình tĩnh của mấy người họ an ổn lại.
"Tôi chỉ hiểu sơ sơ về chuyện của huyền môn, nhưng trận pháp uy lực mạnh như vậy, chắc hạn chế cũng rất lớn? Chúng ta không đồng ý cho khí vận, đã bị đưa vào trong trận pháp này, thật sự không có ảnh hưởng đối với trận pháp này sao?"
"Còn nữa, nếu đã là trận pháp, vậy chắc chắn có trần cơ và trận nhãn chứ? Tôi không tin trận pháp này có thể im hơi lặng tiếng bố trí."
Trận pháp uy lực càng mạnh, dĩ nhiên hạn chế cũng vô cùng nhiều, đây là chuyện rất bình thường, nếu kết quả cuối cùng có được của trận pháp này là cần các thôn dân đồng ý, ít nhất phải có một quá trình lừa gạt, mà người bố trận rất có thể đã bố trí xong trận pháp trong quá trình lừa gạt.
Dựa theo lời Vương Chiêu, trận pháp này muốn phát huy hoàn toàn tác dụng, chắc chắn phải giết sạch tất cả mọi người trong trận pháp, không nói có mấy người bug như họ, dùng cách đói chết này để giết người, chắc chắn quá trình vô cùng chậm.
Nói tóm lại, thời gian trận pháp này khởi động không dài, chắc vẫn chưa có ai chết, vậy họ chỉ cần tìm được trận nhãn, phá hoại trận nhãn, dĩ nhiên trận pháp này cũng có thể phá.
Bạch Trân Trân tư duy rõ ràng, rất nhanh nói ra y nguyên suy nghĩ của mình, sau khi mấy người nghe xong lời Bạch Trân Trân nói, đại não bởi vì sợ hãi mà trở nên hỗn loạn trước đó dần khôi phục bình thường.
Đúng vậy, trận pháp mới vừa khởi động, họ còn chưa rơi vào hôn mê, rõ ràng còn có năng lực giãy giụa, sao đột nhiên lại tuyệt vọng như thế?
"Cho nên, xốc tinh thần lên, chúng ta đi tìm trận nhãn, nhân tiện tìm xem còn có ai tỉnh táo nữa không."
Bạch Trân Trân cảm thấy trên người Trần Tiểu Sinh có bùa hộ thân của mình, còn có túi chu sa và tàn nhang nhiều như thế, ít nhiều có lẽ cũng có thể cầm cự một khoảng thời gian.
Tuy đầu óc của anh ta không được sáng suốt lắm, nhưng chắc sẽ không dễ dàng đồng ý dâng hiến khí vận của mình ra.
Còn có chú Cầu, ông ấy kinh doanh nhà tang lễ nhiều năm như vậy, chắc cũng có một số át chủ bài hộ mệnh, bây giờ tìm được họ trước rồi tính.
Bạch Trân Trân cũng không giấu họ, nói ra cách nghĩ của mình: "Có lẽ họ ở nghĩa trang."