Người ngồi trên mặt đất kia trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Anh đã quên, trận pháp này nhất định phải là Kim Vận Nữ cam tâm tình nguyện, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất sao?"
Nếu cô không cam tâm tình nguyện cống hiến tất thảy của mình, trận pháp vẫn không trọn vẹn, khả năng thất bại rất cao.
"Dùng mạng của cô ta đổi mạng của bạn bè, cô ta sẽ cam nguyện."
Kim Vận Nữ này bọn họ đã quan sát một thời gian rất lâu, bọn họ hiểu rất rõ về cô.
Cô là một người thiện lương, và người thiện lương cũng dễ dàng bị lợi dụng nhất. Bọn họ cũng không muốn địa vị cực cao, chỉ là muốn thay đổi vận mệnh của mình mà thôi, cho nên tính mệnh hơn hai trăm thôn dân bọn họ có thể không thu hoạch, chỉ cần Kim Vận Nữ cam tâm tình nguyện kính dâng hết thảy là được. Những khí vận này đã đủ cho bọn họ thay đổi vận mệnh của mình rồi. Cho nên, chỉ cần Kim Vận Nữ muốn bảo vệ tính mệnh nhiều người thế này thì cô cũng chỉ có thể dùng mạng của mình để đổi.
"Cô ta sẽ cam tình nguyện trả giá tất cả."
Dù sao trái tim người thiện lương mềm nhất, bọn họ cũng rất dễ trả giá tất cả vì người khác.
Cùng lúc đó, Bạch Trân Trân giống như đã nhận ra cái gì, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa.
Vương Chiêu đúng lúc đi tới bên người Bạch Trân Trân, thấy cô nhìn chằm chằm đỉnh núi bên kia, Vương Chiêu không nhịn được hỏi: "Cô Bạch, cô đang nhìn cái gì?"
Bạch Trân Trân không dời ánh mắt, mà là chỉ vào đỉnh núi đó nói: "Tôi cảm thấy bên kia có người, rất có thể bàn tay ma quái phía sau màn đang ở trên đỉnh núi đó theo dõi chúng ta."
Thật ra cô không có thấy cái gì, nhưng có một loại trực giác khó hiểu nào đó. Hơn nữa Bạch Trân Trân cảm thấy có một sự ác ý cực mạnh đang lao đến mãnh liệt, cô cảm thấy trên người mình giống như bị đè ép thứ gì, trĩu nặng, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ rã rời.
"Sao cô biết?"
Vương Chiêu nhìn chằm chằm đỉnh núi cao đó một hồi, nhưng không nhìn ra vấn đề gì, ngọn núi kia rất cao, thảm thực vật trên núi rậm rạp, đứng tại góc độ bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy trên núi có cái gì.
Nghe thấy lời Vương Chiêu nói, Bạch Trân Trân suy tư một hồi, sau đó nói: "Tôi nói trực giác, anh tin không?"
Không có lý do, không có chứng cứ, chỉ là cảm giác trực giác không đúng, giống như là có một giọng nói xa lạ đang nói với cô, có người ở trên đỉnh núi nhìn chằm chằm cô.
Bạch Trân Trân không có cách nào giải thích, chỉ có thể quy nó về trực giác.
Cô đã tưởng là Vương Chiêu sẽ không tin tưởng lý do nghe có hơi hư vô mờ mịt này của cô, nhưng mà Vương Chiêu lại nhíu mày nói: "Cô là người trời chọn, trong nơi sâu xa nào đó có cảm ứng là bình thường, xem ra bàn tay ma quái phía sau màn có lẽ là đang ở ngọn núi đó."
Trong giới Huyền Môn chuyện huyền diệu khó giải thích có rất nhiều, có rất nhiều lúc phần là là bọn họ dựa vào trực giác, đương nhiên, người trong giới Huyền Môn bởi vì có linh khí nhập thể, thật ra trực giác của bọn họ là thiên đạo từ nào sâu xa nào đó cho chỉ dẫn, cho nên người trong giới Huyền Môn rất tin tưởng trực giác của mình. Đương nhiên, những trực giác này đại đa số thời điểm đều là tia sáng lóe lên, rất khó bền vững, hơn nữa trực giác chuẩn xác hay không cũng có liên quan đến linh lực và thiên phú.
"Nhưng mà bây giờ chúng ta không qua được, vẫn nên đến giếng bát giác trước, tôi cảm thấy có lẽ nơi đó là trận nhãn của Thiên Cương Thất Sát Trận."
Bọn họ đều chích máu ở giếng bát giác, bên trong còn có sương trắng bốc ra ngoài, khả năng là trận nhãn rất lớn.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, đè ép cảm giác khác thường xuống.
Thật ra giếng bát giác cách thôn cũng không xa, căn cứ vào lời Cầu Quốc Hoa nói, thôn Trần Gia không có kết nối nước máy, trong thôn tổng cộng có ba miệng giếng, nước thường ngày thôn dân dùng đều đến từ lấy nước trong ba cái giếng này. Khoảnh khắc nhìn thấy giếng bát giác này Bạch Trân Trân nhìn thấy một tia sáng trong suốt bắn từ trên người giếng ra, bắn thẳng vào tim của Bạch Trân Trân.
Thậm chí Bạch Trân Trân còn không kịp phản ứng đã bị tia sáng trong suốt đánh trúng vào rồi.
Cùng lúc đó, tiếng động ầm ầm vang lên, đám người cảm thấy mặt đất dưới chân đang rung chuyển, bọn họ bị chấn động đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, chờ đến khi rung động ngừng lại thì vịn nhau đứng lên.
"Sư phụ, sư phụ, sư phụ sao vậy?"
Trần Tiểu Sinh là người đầu tiên nhất chú ý thấy Bạch Trân Trân là lạ, tất cả mọi người sau khi đứng dậy, Bạch Trân Trân lại nằm trên mặt đất không nhúc nhích, anh ta lập tức hoảng hồn, lảo đảo chạy tới.
Anh ta bế Bạch Trân Trân từ dưới đất lên, lại phát hiện Bạch Trân Trân nhắm chặt hai mắt, xem ra hình như là hôn mê rồi. Nhưng kỳ quái là, trên người Bạch Trân Trân không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào, trên mặt cô cũng không có vẻ gì là đau đớn, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.
Trần Tiểu Sinh ấn xong huyệt Nhân Trung là nhấn vào Hổ Khẩu, thế nhưng Bạch Trân Trân vẫn nằm trong lòng của anh ta không nhúc nhích, từ đầu đến cuối không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nếu như không phải cô còn hô hấp, e là Trần Tiểu Sinh sẽ cho là cô đã chết rồi.
"Mọi người mau đến xem sư phụ của tôi!"