Không đợi Bạch Trân Trân đáp lời, Trần Tiểu Sinh đã không kiềm chế được bắt đầu mở miệng trước, ngày hôm đó ông ta cũng ở đấy, trong cửa hàng moi được xương của nhiều người như vậy, trừ xương của người lớn ra còn có xương của trẻ con, còn có sáp mỡ tử thi cái gì đó, từng ấy đủ để chứng minh bà Vương đó tu tà môn ngoại đạo, bà ta là một phần tử phạm tội mà còn có thể tố cáo người khác à?
Đừng có nói đùa!
"Cô Bạch, cô đừng sợ, tôi mời luật sư cho cô, trước khi luật sư tới cô không cần nói bất cứ cái gì hết, tôi cũng không tin Hương Giang không còn vương pháp như vậy, dù anh có là giám sát tối cao thì cũng không thể định tội người khác qua loa như vậy!"
Thực ra Trần Tiểu Sinh cũng bị kinh sợ, nhưng vì Bạch Trân Trân, ông ta vẫn kiên cường đứng thẳng lưng che trước mặt Bạch Trân Trân, cho dù hai chân không kiềm chế được mà run lên nhưng ông ta vẫn kiên định che chở cho cô, không hề thay đổi.
Đại sư nhìn còn trẻ như vậy, cô có một loại ngây thơ chất phác chưa từng bị xã hội ngâm nhuộm, ông ta vậy nhưng không thể để đại sư bị cảnh sát dọa.
Vương Kim Phát không phản ứng lại Trần Tiểu Sinh, mắt anh ta nhìn chuyên chú vào Bạch Trân Trân sau lưng ông ta.
Không còn cách nào cả, Bạch Trân Trân người cao chân dài, là mỹ nhân cao một mét bảy, người đàn ông mập lùn như Trần Tiểu Sinh căn bản không có cách nào che chắn cho cô được.
Bạch Trân Trân: "..."
Mặc dù rất cảm động với sự hi sinh của Trần Tiểu Sinh, nhưng khả năng cao là không cần.
Sau khi hết khiếp sợ lúc ban đầu, Bạch Trân Trân nhanh chóng trấn định lại.
Cô không hề đánh bà Vương, cô còn chưa có chuyện không phân biệt được tốt xấu như thế, bà Vương thuộc phạm trù tự làm bậy bạ, không có bất cứ quan hệ gì với cô.
"Tôi thừa nhận hôm đó có đi cửa hàng nhang đèn của bà Vương nhưng tôi tới là vì một người bạn của tôi xảy ra chuyện ở đó, tôi vì bạn bè của tôi nên mới đến."
Thậm chí cô đạp hai cánh cửa ra cũng là vì muốn cứu A Bổn, từ đầu đến cuối ngay cả đụng cô cũng chẳng đụng vào bà Vương, cô tin tưởng dùng kỹ thuật y học bây giờ chắc chắn có thể thấy được bà Vương có đúng là bị người đánh hay không.
Mắt Vương Kim Phát nhìn Bạch Trân Trân không chớp mắt, bản thân anh ta là giám sát cao cấp, ở chức vị cao đã lâu, loại khí thế trên người cũng không phải là thứ người bình thường có thể chống đỡ được.
Trần Tiểu Sinh cũng bị dọa sợ tới mức hai chân không ngừng run lên, nhưng Bạch Trân Trân vẫn có thể thản nhiên đối mặt với đối phương như thường.
"Tôi tin tưởng dùng kĩ thuật y học hiện đại chắc chắn có thể kiểm tra ra được bà ta có đúng là bị người đánh hay không..."
Bạch Trân Trân còn chưa nói hết lời, Vương Kim Phát đã mở miệng cắt ngang lời cô: "Cô Bạch, kết quả giám định bên chỗ bác sĩ đã được đưa tới rồi, vết thương trên người bà ta đều là bị người khác ẩu đả mà có."
Vừa nói, ông ta vừa đẩy một bản kết quả giám định ra.
Bạch Trân Trân: "... Hả?"
Không phải, bà Vương bị người đánh trọng thương thật sao? Sao cô lại không biết?
Vương Kim Phát tiếp tục nói: "Cô Bạch, hơn bảy giờ sáng cùng ngày, cô ở vùng núi rừng phụ cận bên ngoài thôn Minh Đức làm một tài xế taxi bị thương có đúng không?"
"Cô đâm tài xế bốn mươi sáu nhát dao lại không có nhát nào chọc tới chỗ chí mạng, chắc hẳn cô cũng có thể đánh cho Vương Lan Hương trọng thương tới mức đe dọa đến tính mạng."
Bạch Trân Trân: "..."
Cô có thế nào cũng chẳng thể ngờ được, bốn mươi sáu nhát dao đâm tên tài xế kia lại thành chứng cớ cô đánh bà Vương, Bạch Trân Trân cực kì cạn lời.
"Sếp à, tôi thừa nhận tôi đã đâm tên tài xế kia bốn mươi sáu nhát dao, nhưng lúc đó tôi làm vì tự vệ, chắc hẳn cảnh sát cũng đã phát hiện tên tài xế kia chính là một gã ma quỷ điên cuồng giết người."
Cô cũng chỉ đâm một tên ma quỷ điên cuồng giết người mà thôi, cô có lỗi gì?
"Nhưng tôi thực sự không đánh bà Vương, bà ta sao lại bị thương tôi cũng không biết."