Sợi dây màu đỏ dùng mắt thường không nhìn thấy được lại lao mạnh về một chỗ nào trong đó, chỉ nghe một tiếng bộp vang lên, một góc của mái hiên trên cổng chào đột ngột sụt xuống, vô số mảnh đá vỡ nát rớt xuống.
Hòn đá rơi xuống đường lát lá xanh, trong nháy mắt đập xuống đất nó chia năm xẻ bảy, một quả cầu lớn chừng ngón tay cái bên trong đó cũng lăn ra ngoài.
Thứ đồ chơi này chắc là cái tâm trận thứ hai của Thiên Cương Thất Sát Trận.
Khi tâm trận sau được lấy ra ngoài, thân thể Vương Chiêu run rẩy kịch liệt, tiếp theo anh ta chậm rãi mở mắt chỉ có điều còn chưa kịp nói câu gì, anh ta đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, nặng nề ngã xuống đất.
Lúc anh ta ngã xuống đất còn không quên ôm thật chặt la bàn Thiên Xu Đỗ Văn Khiết đưa cho anh ta, anh ta ngã thì không ngại nhưng la bàn rơi thì cha đỗ văn khiến kiểu gì cũng ăn tươi nuốt sống anh ta.
Đang suy nghĩ, Đỗ Văn Khiết đã nhào tới, cô ta liếc mắt đã thấy Thiên Xu được đối phương ôm cẩn thận thì thở phào nhẹ nhõm, rón rén rút Thiên Xu ra, dè dặt đặt vào bên trong bọc của mình.
Vốn dĩ Đỗ Văn Khiết vẫn rất để ý tới Vương Chiêu nhưng không biết có phải là do đã từng đi một chuyến tới bên bờ sinh tử hay không mà Đỗ Văn Khiết đột nhiên phát hiện tình cảm sâu đậm mình dành cho Vương Chiêu cũng phai nhạt không ít.
Như lúc này, cô chỉ lo la bàn của bản thân, căn bản không để ý Vương Chiêu còn ngã trên mặt đất.
Vương Chiêu đang cố hết sức bò dậy từ dưới đất, nhìn Đỗ Văn Khiết một cái, sau lại bước sang bên cạnh một bước, hoàn toàn kéo giãn khoảng cách với Đỗ Văn Khiết.
Hai tâm trận nằm trên mặt đất được Hách Cầm Vận nhặt lên, dè dặt đưa cho Bạch Trân Trân, sau đó mặt cô ta đầy mong đợi nhìn sang Bạch Trân Trân.
Phản ứng của Kỳ Lỗi cùng không khác Hách Cầm Vận lắm.
Bạch Trân Trân bị để mắt tới một cách không thể giải thích được: "..."
Không phải, chiều hướng phát triển này có phải không được đúng lắm rồi không?
Bạch Trân Trân giơ tay trái tay phải lên, mở miệng hỏi bằng giọng không chắc chắn lắm: "Các người giao tâm trận cho tôi là muốn tôi hủy tâm trận hay sao?"
Dù đã tìm được hai cái tâm trận, Thiên Cương Thất Sát Trận này cũng đã rung chuyển muốn đổ nhưng lại chưa vỡ tan hoàn toàn, vẫn đứng sừng sững, thân tàn mà chí vẫn cứng ở đó, giới hạn trong suốt cản trở bọn họ rời đi vẫn tồn tại, sợ răng phải phá hủy tâm trận, hết thảy mới có thể quay lại nề nếp một lần nữa.
Có điều Bạch Trân Trân hiện tại chính là không trâu bắt chó đi cày, cô vốn dĩ chỉ hiểu lờ mờ chuyện huyền môn, thuật pháp hủy diệt tâm trận cô cũng chưa từng học qua, không bột đố gột lên hồ, cô nào biết bản thân mình nên làm gì?
Kỳ Lỗi nhìn về phía Bạch Trân Trân, mặt đầy vẻ khích lệ: "Trân Trân, tôi tin tưởng năng lực của cô, làm thế nào để hủy diệt tâm trận bản thân cô cũng biết, cứ tuân theo trực giác của cô là được."
Thành tựu về trận pháp của Kỳ Lỗi không được cao, loại trận pháp chỉ tồn tại trong truyền thuyết giống như Thiên Cương Thất Sát Trận, anh ta không biết nên phá giải như thế nào, có điều anh ta tin tưởng Bạch Trân Trân.
Dưới tình huống vừa rồi mà cũng có thể tìm ra tâm trận âm của Thiên Cương Thất Sát Trận nằm ở đâu, hủy diệt tâm trận đối với cô mà nói hẳn không phải là chuyện gì khó khăn.
Bạch Trân Trân: "..."
Hách Cầm Vận cũng nghiêm túc nhìn về phía Bạch Trân Trân, bình tĩnh mở miệng nói: "Cho nên, Trân Trân, chúng tôi đều tin tưởng cô, cô cũng phải tin tưởng thực lực của bản thân mình."
Bạch Trân Trân: "..."
Phải, không cần nhìn Vương Chiêu và Đỗ Văn Khiết, chắc bọn họ cũng đều nghĩ như nhau.
Tuân theo trực giác của bản thân sao?
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân cúi đầu, nhìn về phía hai tâm trận lớn chừng quả nhãn trong tay mình.
Nhìn hai cái tâm trận này thực sự quá là bình thường, nếu như gặp bên ngoài thì Bạch Trân Trân chắc chắn sẽ không thể ngờ thứ đồ chơi này là tâm trận.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hai thứ này đều phát huy tác dụng mấu chốt trong Thiên Cương Thất Sát Trận.
Trực giác sao?
Mắt Bạch Trân Trân híp lại, hai tay một trái một phải giơ lên, sau đó hung hãn đập hai cái tâm trận vào nhau.
Trong nháy mắt hai tâm trận va chạm vào nhau, ánh sáng màu đỏ nhức mắt tóe ra, thân thể Bạch Trân Trân bị ánh sáng màu đỏ cắn nuốt trong nháy mắt.
Bạch Trân Trân bị cắn nuốt: "..."
Không phải chứ, lại còn có chiêu cuối nữa sao?
Sau khi bị ánh sáng đỏ cắn nuốt, trước mắt Bạch Trân Trân hiện ra vô số ảo ảnh sặc sỡ sắc màu, sau một hồi trời đất quay cuồng, Bạch Trân Trân phát hiện bản thân ngã vào một chỗ xa lạ.
Có câu nói một lần sinh, một lần về, hai lần ba lần về trở thành tay lão luyện, cô vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, bình tĩnh đứng dậy từ dưới đất.
Chỗ cô rơi xuống là một sân nhỏ đã bị bỏ hoang từ lâu, nóc mái nhà bên cạnh đã sụt xuống quá nửa, tường sân cũng sụp không ít, chỉ còn lại một mảnh rất nhỏ vẫn còn ương ngạnh đứng sừng sững.