Đầu óc Bạch Trân Trân giống như bị anh ta đầu độc, câu có câu không trò chuyện với hắn ta, trong lời nói để lộ ra không ít thông tin.
Bàn về kỹ năng diễn xuất, dù Bạch Trân Trân không bằng những minh tinh kia thì cũng trải qua sự hun đúc của phim truyền hình, người này lại chỉ có một con mắt nên dỗ hắn ta vẫn rất dễ dàng.
Đương nhiên, mấu chốt là bởi vì người này còn muốn lợi dụng Bạch Trân Trân nên trước sự dỗ dành của cô, hắn ta cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Người này hẳn đã bị nhốt ở đây một thời gian rất lâu, ngoại trừ Bạch Trân Trân thì chắc hẳn hắn ta chưa từng nhìn thấy ai khác.
Dù sao không phải ai cũng có kiên nhẫn như vậy, xuyên qua từng tòa viện trống rỗng giống nhau y như đúc để tới cái sân nhỏ này.
Điểm này có thể nhìn ra được từ chỗ người ở đây lúc nói chuyện với cô, trong giọng nói có một chút vội vàng.
Cô cứ như vậy ngồi nói chuyện tán dóc với người đàn ông này chừng nửa giờ, cô lôi hết tuổi tác giới tính nghề nghiệp, đã từng qua lại bao nhiêu bạn bè trai gái nói hết với đối phương.
"Ta tên là Trần Tiểu Sinh, năm nay hai mươi tuổi, ta từng có mười tám đối tượng qua lại, mười nam tám nữ."
"Bọn họ thực sự yêu ta, từng bước từng bước đều nghĩ đến chuyện muốn kết hôn với ta, có điều bản thân ta không có chấp niệm gì với việc kết hôn cả..."
Hơn nữa mọi người chơi chung không phải rất tốt sao? Ta ở cùng một chỗ với họ, họ còn muốn nhiều như vậy làm gì?"
Lúc này Bạch Trân Trân đã xác định khá chắc chắn về thân phận của đối phương, cô tự mình tạo ra thân phận tra nữ cho bản thân, cũng để cho đối phương có thể sinh ra cảm giác hai người giống nhau.
Sự thật chứng minh thân phận tra nam này vẫn vô cùng có tác dụng, út nhất là sau khi cô nói ra giá trị quan về việc yêu đương cưới xin của mình, thái độ của người đàn ông với Bạch Trân Trân rõ ràng thêm mấy phần thân cận hơn so với trước đó.
Bạch Trân Trân: "..."
"Cô nương, cô nói không sai, không ngờ trên thế gian lại có người có chung ý niệm với mỗ, nếu mỗ có thể đứng lên thì nhất định phải uống một ly với cô nương."
Hắn ta nói rất chân thành, Bạch Trân Trân hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nói: "Ngươi còn có thể đứng lên?"
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa chỉ chỉ những cây trường kiếm trên người hắn ta, không chắc chắn lắm: "Nhiều kiếm như vậy, nếu như rút ra hết thì ngươi sẽ thành lưới đánh cá không phải sao?"
Trên người nhiều lỗ thủng như vậy, nếu thực sự rút trường kiếm ra thì người này còn có thể nhìn được hay sao?
Vừa nói rồi lại nói, trên mặt Bạch Trân Trân lộ ra vẻ chê mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được: "Ngươi như vậy vẫn còn tốt, nhìn ra hình ra dạng, bản thân ta sợ nhất là đồ xấu xí, nếu ngươi làm ô nhiễm mắt ta vậy ta cũng không nói chuyện với ngươi nữa."
Người đàn ông: "..."
Cho nên vừa rồi cô rút kiếm trên mặt mình ra chính là vì muốn xác nhận xem dáng dấp hắn ta ra sao đúng không?
Mặc dù như vậy khiến hắn ta có một chút bực bội khó hiểu nhưng ngược lại, người đàn ông thực sự biết co biết dãn, dù Bạch Trân Trân có chê hắn ta như vậy nhưng giọng nói của hắn ta vẫn dịu dàng như thường.
"Cô nương, tình huống của mỗ không giống như vậy, những thanh trường kiếm trên người cũng không phải thực thể, nếu nàng giúp mỗ rút tất cả chúng ra thì mỗ có thể tự do rồi."
Hắn ta tự cho rằng ánh mắt nhìn người của mình rất chính xác, lúc này chắc chắn Bạch Trân Trân đã có cảm giác không bình thường với hắn ta, hắn ta cười khanh khách mở miệng, dùng giọng nói ôn nhu nhất để đầu độc Bạch Trân Trân.
"Mỗ cảm thấy mới gặp cô nương mà đã như quen từ rất lâu trước đó, quả đúng là bạn tâm giao, mỗ chưa bao giờ cảm thấy sẽ có một ngày mỗ có thể gặp được một người có tư tưởng nhất trí mức độ cao với mình như vậy..."
"Cô nương, mỗ cũng không có vọng niệm gì với cô nương, chỉ muốn dùng tư thái tốt đẹp nhất xuất hiện trước mặt cô nương, để cô nương xem thật kỹ mỗ một chút..."
Giọng nói của hắn ta dịu dàng bất thường, Bạch Trân Trân gần như bị giọng nói của hắn ta mê hoặc, cô rút ba thanh trường kiếm vừa mới cắm vào ra.
Không biết có phải là ảo giác của Bạch Trân Trân không, mặt người đàn ông lúc này anh tuấn khác thường, hơn nữa còn khiến cho người ta cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt, trong lúc không có ý thức muốn mình thân cận với hắn ta...
Cô giống như đã bị đầu độc, thò người ra, một tay chống xuống đất, một tay nhanh chóng rút hết trường kiếm ở nửa người trên của hắn ta xuống.
Người đàn ông thấy Bạch Trân Trân giúp hắn ta rút trường kiếm trên người xuống một cách lưu loát như vậy, ánh sáng sáng chói tóe ra trong mắt hắn ta, người đàn ông dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Trân Trân, ngay cả hít thở cũng chậm lại mấy phần.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa mà thôi... hắn ta sẽ tự do ngay lập tức, hắn ta muốn được tự do...