Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320:

 Chương 320: Chương 320: Chương 320:

Sau khi phát hiện Bạch Trân Trân dừng động tác lại, trong mắt Phó Cẩn Du hiện ra một tia tối tăm, nhưng rất nhanh hắn ta đã chiều chỉnh xong cảm xúc của mình, cười khanh khách nhìn Bạch Trân Trân, dịu giọng lên tiếng hỏi.

"Cô nương, cô làm sao vậy? Là mệt rồi sao? Nếu mệt, cô có thể nghỉ một chút, ta không vội."

"Dù sao ta đã bị nhốt ở đây lâu như vậy rồi, không thiếu một lúc này, cô mệt rồi nhỉ? Đáng tiếc ta bị giam cầm ở đây, không thể san sẻ cùng cô nương, cô nương có trách ta không?"

Tướng mạo của hắn ta rất lẳng lơ, đôi mắt hoa đào đó chứa đựng đầy thâm tình, tuy ngồi trên đất, trên người cũng chỉ mặc trường sam màu trắng đơn giản, nhưng cả người trông lại không hề chật vật, ngược lại có thêm một số tiêu sái bất kham.

Rất mê người, thậm chí nói, kiểu tướng mạo và khí chất hơi mâu thuẫn này của hắn ta rất phù hợp gu lý tưởng ưa thích của Bạch Trân Trân.

Đẹp trai, tính cách lại tốt, dịu dàng, bao dung, sẽ để ý cô có mệt hay không, quan tâm cô còn hơn quan tâm chính mình.

Một người đàn ông cái nào cũng tốt như vậy, sao có thể bị nhốt ở đây mãi?

Hắn chỉ là muốn ra ngoài xem thử, nếu cô đã có năng lực, vì sao không chịu thỏa mãn hắn chứ?

Thấy Bạch Trân Trân dừng động tác, Phó Cẩn Du khẽ thở dài một tiếng, âm u lên tiếng nói: "Cô nương, bầu trời ở đây luôn xám xịt, ta đã rất lâu rất lâu không nhìn thấy bầu trời đêm rồi, không biết bầu trời sao bây giờ có còn như trong ký ức không?"

"Nếu ta có thể thoát ra, không biết cô nương có chịu cùng uống một ly với ta, thưởng thức mỹ cảnh vô biên?"

Hắn còn định tiếp tục nói, nhưng Bạch Trân Trân dường như đã chịu đựng tới cực điểm, cô thở dài một hơi, ngồi xếp bằng ở vị trí đối diện Phó Cẩn Du.

"Đầu tiên, anh ít nhiều cũng là người có văn hóa, lẽ nào không biết cái gì gọi là nói nhiều tất lỡ lời sao?"

Đối phương ngẩn người, trong con ngươi thâm tình tràn ngập vẻ khó hiểu: "Cái gì?"

Bạch Trân Trân chỉ vào hai thanh trường kiếm trên chân hắn, nhàn nhạt nói: "Nói chuyện chút đi."

Khóe môi Phó Cẩn Du mím lại, hắn có một bờ môi mỏng, lúc cười lên khiến người ta như tắm gió xuân, rất dễ sinh hảo cảm, nhưng khi hắn không cười, loại sức mạnh mê hoặc lòng người đó đều biến mất.

Cho nên tra nam kiểu dịu dàng đều thích cười, bởi vì họ biết, nếu không cười sẽ không gạt được phụ nữ.

Mỉm cười dễ dàng khiến người ta buông bỏ cảnh giác, đặc biệt là khi bạn cảm thấy đối phương rất thích bạn, càng dễ buông bỏ cảnh giác.

Hảo cảm của cô đối với Phó Cẩn Du tới vừa nhanh vừa mạnh, thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ sau khi hắn ta ra ngoài, hai người sẽ có một đoạn tình duyên không ai sánh bằng, vừa nãy khi nghe hắn ta nói muốn cùng uống một ly rượu với mình, Bạch Trân Trân thậm chí còn tưởng tượng chuyện tình ngược luyến của hai người.

Đầu tiên, cô không phải loại yêu đương không não.

Thứ hai, cô không phải loại yêu đương không não.

Cuối cùng, cô không phải loại yêu đương không não.

Thời gian ở nhà tang lễ dài, câu chuyện ngược luyến, bi hoan ly hợp gì cô chưa từng thấy? Nghe một câu chuyện đã bắt đầu đồng cảm với đàn ông, và muốn xoa dịu nỗi đau khổ của anh ta, cứu rỗi anh ta thoát khỏi bể khổ.

Nói thật, loại chuyện này, Bạch Trân Trân mười bốn tuổi cũng sẽ không làm, càng đừng nói cô đã ba mươi mấy tuổi rồi.

Yêu đương mù quáng[1] chó cũng không thèm ăn.

[1]Trong tiếng Trung là 恋爱脑, luyến ái não.

Cô cũng không phải người yêu đương mù quáng, cô sẽ không thương xót đàn ông.

Nam nữ đẹp mấy, sau khi chết đều mục rữa thối nát, vận khí không tốt, thi thể còn sẽ hình thành hiện tượng trương phình, còn sẽ sinh giòi...

Cho nên những bọc da này đối với Bạch Trân Trân mà nói đều như nhau, từ trên lý luận mà nói, sẽ không tạo nên ảnh hưởng bao nhiêu đối với cô, càng sẽ không hấp dẫn cô, mê hoặc cô, khiến cô chìm đắm vào trong, không thể tự thoát ra.

Người chỉ sẽ theo bản năng theo đuổi thứ mình không có, cô xinh đẹp như vậy, tên này là đàn ông, không cùng một đường đua với cô, cô có gì đáng chạy theo?

Hiển nhiên Phó Cẩn Du không ngờ Bạch Trân Trân đột nhiên hoàn toàn dừng lại, đương nhiên, hắn ta cũng không phải nhân vật đơn giản, chỉ là hơi ngẩn ra một lúc, trên mặt lại lộ ra nụ cười dịu dàng.

"Cô nương, ta..."

Bạch Trân Trân lên tiếng cắt ngang lời của anh ta: "Được rồi, anh cũng đừng ta ta với tôi nữa, làm người làm quỷ vẫn nên chân thành một chút."

Phó Cẩn Du: "Cô nương?"

Người này lại bắt đầu đi bài ấm ức, trong đôi mắt hoa đào gợn sóng mênh mang, tựa như một giây sau sẽ bật khóc.

Bạch Trân Trân: "Đừng ép tôi tát anh."

Phó Cẩn Du: "Cô nương, ta..."

Bạch Trân Trân thở dài một hơi, đứng dậy tới trước mặt Phó Cẩn Du, dùng thế nhanh như chớp tát cho hắn ta một cái.

"Tôi nói rồi, đừng ép tôi tát anh."

Đương nhiên, thân thể của Phó Cẩn Du có cấu tạo đặc biệt, cho dù cô dùng đủ sức tát đối phương một cái, cũng sẽ không lưu lại dấu vết gì trên mặt của hắn ta.

Chậc, quả nhiên da mặt làm từ thể chất đặc biệt khác biệt hẳn.

Bình Luận (0)
Comment