Cũng may Ông Tấn Hoa quả thật là đấng quân tử, anh đưa Bạch Trân Trân về phòng nhưng không có quan sát phòng của cô, nhìn thấy Bạch Trân Trân nằm ở trên giường mới một giây đã chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt Ông Tấn Hoa tỏ vẻ lo âu rất rõ rệt.
Chẳng lẽ chuyện vừa rồi tiêu hao rất nhiều sao?
Cũng may mặc dù Bạch Trân Trân mệt tới nhắm mắt là ngủ, nhưng hô hấp đều đặn, nét mặt cũng nhìn rất bình thường, lúc này Ông Tấn Hoa mới thở dài một hơi.
Anh kéo chăn đang đặt một bên đắp cho Bạch Trân Trân, sau đó rón rén ra khỏi phòng cô, thuận tay đóng cửa phòng lại cho cô.
Sau đó Ông Tấn Hoa ngồi trên ghế salon chờ đợi không bao lâu sau, Từ Phong mơ mơ màng màng mở mắt.
"Xít... Người của tôi sao lạnh vậy? Ai cởi đồ của tôi?"
Từ Phong vừa mới tỉnh lại đầu óc còn hơi ngơ ngác, lúc phát hiện mình không mặc áo, Từ Phong càng thêm ngơ ngác, vừa định làm ồn thì Ông Tấn Hoa đã tiến lại, thuận tay nhặt quần áo trên mặt đất lên nhét vào người anh.
"Đừng la ó, cô Bạch vừa mới ngủ thiếp đi rồi, cậu lại đánh thức cô ấy rồi."
Từ Phong: "..."
Mặc dù anh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sau đó cầm quần áo mặc vào.
"Vừa rồi tôi bị sao thế?"
Sau khi mặc quần áo tử tế, Từ Phong hồi tưởng lại tất cả mọi thứ vừa mới xảy ra, vẫn cảm thấy là lạ, quần áo đang êm đẹp của anh sao biến mất thế? Hơn nữa sao anh đột nhiên chạy nhà Bạch Trân Trân?
"Có phải cậu thừa dịp tôi không chú ý bỏ thứ gì kỳ quái cho tôi rồi không? Sao tôi cảm thấy cổ họng là lạ?"
Từ Phong cảm thấy cổ họng của mình có chút đau, trong miếng cũng có một mùi lạ, anh lập tức giống em bé tò mò, hỏi hết vấn đề này tới vấn đề khác.
"Chuyện là như thế này."
Ông Tấn Hoa chỉ dăm ba câu đã nói đầy đủ chuyện đã xảy ra cho Từ Phong.
Từ Phong sau khi biết chân tướng: "Hả?"
Anh vuốt cổ của mình, tức giận tới mức mặt biến sắc, nói: "Cậu thế mà lấy bùa hộ mạng cho tôi ăn, cậu thế là muốn hại chết tôi đúng không? Cậu không sợ sẽ làm tôi nghẹn chết sao?"
Khó trách anh cảm thấy cổ họng đau đớn thế, hóa ra là Ông Tấn Hoa giở trò quỷ.
Từ Phong đúng là bởi vì nguyên nhân của bản thân mà chịu đau khổ, nhưng không cần biết là bởi vì nguyên nhân gì, Ông Tấn Hoa cũng không thể giảo biện, cho nên anh đã ngoan ngoãn gật đầu nhận sai, bày tỏ mình biết lỗi rồi.
"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm như thế nữa."
Từ Phong: "..."
Thái độ nhận sai của tên này thành tâm như vậy, nếu mình tiếp tục so đo thì hình như hơi có vẻ được đà lấn tới.
Từ Phong bực bội nắm tóc, đứng dậy đi tới đi lui ở trong phòng.
Anh không biết mình trúng chiêu hồi nào, mặc dù Ông Tấn Hoa chỉ dăm ba câu đã kể hết, nhưng Từ Phong vẫn nhạy bén bắt được chỗ không ổn.
Từ Phong thở hắt ra một hơi, quay người nhìn về phía Ông Tấn Hoa: "Chuyện trước đó xin lỗi nhé, ta cũng không biết sao mình lại trúng chiêu, nếu làm cậu bị thương thì cậu đừng trách tôi."
Ông Tấn Hoa xua tay, đương nhiên sẽ không bởi vì những chuyện này mà so đo với Từ Phong.
"Đúng rồi, cô Bạch vì cứu cậu, vẽ rất nhiều bùa chú trên người cậu, cô ấy còn nói là có những bùa chú này bảo vệ, trong thời gian ngắn cậu sẽ không xảy ra vấn đề gì, chỉ cần qua một tháng đồ lại bùa chú là được."
Từ Phong nhẹ gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu rồi.
"Được, tôi đã biết."
Ông Tấn Hoa: "..."
Thấy Từ Phong sau khi nói xong vẫn không nói tiếp, vẻ mặt Ông Tấn Hoa hơi phức tạp: "Sau đó thì sao?"
Từ Phong khó hiểu nhìn về phía Ông Tấn Hoa: "Sau đó gì cơ?"
Ông Tấn Hoa: "..."
Xem ra vừa rồi Từ Phong bị tà khí nhập não, đã bị giày vò cho ngu rồi, đạo lí đối nhân xử thế cơ bản nhất cũng không hiểu.
"Chẳng lẽ cậu để cô Bạch làm không công sao? Mặc dù cô Bạch là cố vấn đặc biệt húng ta bí mật mời, nhưng vẽ bùa là giá khác, cậu đâu thể bắt nạt cô Bạch được."
Từ Phong: "Hả?"
Sao anh biến thành bắt nạt Bạch Trân Trân rồi?
Có một số việc là lúc vừa mở miệng nói thì có chút khó, nhưng khi đã nói ra thật rồi thì chỉ có vậy thôi, Ông Tấn Hoa lại lặp lại chuyện Bạch Trân Trân làm ban nãy một lần nữa, cuối cùng anh còn nói: "Cho nên, tôi cảm thấy cậu phải đưa thêm số tiền ngoài lề cho cô ấy."
Trước đó mặc dù Từ Phong chưa từng tiếp xúc với người trong giới Huyền Môn, nhưng anh cũng không phải là người keo kiệt, trước đó chỉ là quên chuyện này thôi, Ông Tấn Hoa vừa nhắc nhở, Từ Phong đã hiểu rồi.
"Được, tôi đã biết."