Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Được, tôi chuẩn bị nghỉ đông rồi, một tháng tiếp theo có thể để trống."
Không nói đến Từ Phong và Ông Tấn Hoa có biểu cảm gì, Trần Tiểu Sinh lập tức ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Sư phụ, sư phụ cần nghỉ nghỉ đông? Chuyện này sao tôi không biết? Sư phụ quyết định từ bao giờ thế?"
Anh ta và sư phụ sớm chiều ở chung, sao từ trước đến nay không biết sư phụ cần nghỉ đông?
Phải biết Bạch Trân Trân là kẻ cuồng công việc từ đầu tới đuôi, chỉ ước có thể biến nhà tang lễ thành nhà, lúc bận rộn càng không quan tâm trời sáng đêm tối, một người cuồng công việc thế này, hiện tại lại nói cần nghỉ đông.
Bạch Trân Trân nhìn anh ta một cái: "Vừa mới quyết định, khẳng định là trước đó anh không biết."
Trần Tiểu Sinh: "Vì sao?"
Bạch Trân Trân lạnh nhạt nói: "Có chút mệt mỏi, tôi cần điều chỉnh bản thân, thế này mới có thể vùi đầu vào trong công việc tốt hơn."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Mặc dù lúc Bạch Trân Trân nói lời này nhìn rất chân thành, giọng điệu cũng không giống nói đùa, nhưng Trần Tiểu Sinh luôn cảm thấy có hơi không thật. Nhưng bất kể là thật hay không thật, Bạch Trân Trân đã quyết định làm như thế, đương nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định.
Cô dùng tàn nhang khuấy khuấy tô cơm trắng kia, lại lấy một cây nhang ra, số nhang này mới là nhang trầm được làm thủ công chân chính, khác với loại dùng máy móc sản xuất ra mà Trần Tiểu Sinh bán hồi đó. Về sau cô lại chuẩn bị giấy đỏ, bút lông, chu sa, kéo, các loại đồ vật, nhét vào trong một ba lô. Sau khi làm xong tất cả, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ba người đàn ông bị Bạch Trân Trân bỏ sót hẳn: "..."
Mức độ quan trọng của cả ba bọn họ ở trong lòng Bạch Trân Trân còn không bằng một tô cơm đó đúng không?
Bạch Trân Trân cũng không nói cho bọn họ biết mình muốn đi làm cái gì, Trần Tiểu Sinh bày tỏ nguyện vọng mình muốn đi theo một cách mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn bị Bạch Trân Trân gạt phăng đi.
"Anh ở nhà đón tiếp khách, tối nay e là sẽ khuya tôi mới có thể trở về, không cần chờ tôi."
Sau khi ném lại câu nói này, Bạch Trân Trân lại biểu đạt áy náy với Từ Phong và Ông Tấn Hoa, xong xuôi mới đeo túi xách nhanh chân rời khỏi cửa nhà.
Ông Tấn Hoa nhìn cửa chống trộm bị Bạch Trân Trân đóng mạnh lại, sâu xa nói: "Tiểu Sinh, anh thật sự không biết cô Bạch muốn đi làm gì sao?"
Những thứ Bạch Trân Trân chuẩn bị rất phức tạp, lại còn ra ngoài vào cái giờ này, cảm thấy giống như là muốn đi làm những chuyện không an toàn cho lắm.
Trần Tiểu Sinh lắc đầu: "Không biết, sư phụ không có nói với tôi."
Trên thực tế có rất nhiều chuyện Bạch Trân Trân cũng sẽ không nói với anh ta, Trần Tiểu Sinh đã quen rồi, Bạch Trân Trân không nói, anh ta sẽ không hỏi. Hơn nữa, sư phụ anh ta lợi hại vậy, những đại sư huyền học ăn học đàng hoàng cũng còn phải nghe sư phụ anh ta, cái này đủ để chứng minh năng lực của sư phụ anh ta. Cho nên anh ta không hề lo lắng sư phụ liệu có gặp phải chuyện gì không.
Ông Tấn Hoa: "..."
Nào, thấy Trần Tiểu Sinh hỏi gì cũng không biết, Ông Tấn Hoa và Từ Phong cũng không hỏi anh ta nữa.
Bạch Trân Trân đã đi rồi, cũng xác định rằng tối nay sẽ về rất muộn, hai người bọn họ lưu ở lại đây cũng không bất kỳ ý nghĩa gì, hai người nhanh chóng tạm biệt và rời đi. Về phần Trần Tiểu Sinh, anh ta ngẫm nghĩ, vẫn ở lại nhà Bạch Trân Trân không đi.
Anh ta canh cửa cho sư phụ mình.
***
Bạch Trân Trân ở phụ cận nhà tang lễ tìm một ngã tư, sau đó lấy tất cả món đồ mình đã chuẩn bị ra ngoài.
Đầu tiên lấy cơm trắng trộn lẫn tàn hương ra, đốt ba cây nhang trầm, cắm nó vào cơm trắng. Tiếp đó Bạch Trân Trân dùng kéo cắt hình một tháp cổng, đặt nó ở trước tô cơm trắng. Đợi đến khi mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ hết, Bạch Trân Trân đốt bùa thỉnh thần.
Bùa thỉnh thần chia làm hai loại, một loại mời chính thần, một loại mời âm thần, bùa Bạch Trân Trân vẽ là bùa mời âm thần.
Đợi đến khi lá bùa bị cháy gần như sạch sẽ, quỷ môn được cô cắt nên đặt trên mặt đất cũng đột nhiên giương cao, biến thành một tháp cổng cầu nguyện.
Mọi thứ đều đúng với ghi chép trong sách, Bạch Trân Trân nhẹ thở dài một hơi, im lặng tập trung, chờ đợi âm thần giáng lâm.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một cơn gió lạnh thổi qua, tro giấy trên đất đã bị cuốn đi, trước cửa tháp cổng lan tràn mịt mù sương mù màu xám trắng, một bóng người đội mũ cao bước ra từ trong sương mù.
Người tới chính là âm thần Bạch Trân Trân triệu đến.
Nhìn thấy âm thần xuất hiện, Bạch Trân Trân móc ra một cái cái hộp nhỏ từ trong túi, sau đó lấy vật thể đen như mực trong túi nhét vào trong miệng. Sau khi cô làm xong những việc này, đã có thể thấy rõ ràng bóng dáng âm thần.
Người đó mặc một bộ trường bào màu đen, trong tay cầm một cây gậy đại tang cùng màu, trên đầu đội mũ cao màu đen, phía trên viết bốn chữ lớn Thiên Hạ Thái Bình bằng chữ phồn thể.