Trước đây, Từ Phong còn không quá hiểu kiểu não yêu đương hết thuốc chữa mà Bạch Trân Trân nói là ý gì, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Nhã Lan bây giờ, Từ Phong đã hiểu.
Không nói cái khác, Lý Gia Vận ngoại tình với người khác là chuyện chắc chắn, hồn phách của cô ta rời khỏi thân thể chưa chắc không liên quan tới Lý Gia Vận, nhưng cô ta lại hoàn toàn không để ý những chuyện này.
Trước đây, cô ta đã từ chối quay về thân thể của mình, bây giờ khó khăn lắm mới quay về, cô ta thậm chí muốn tự tử.
Rốt cuộc cô ta muốn chết cỡ nào?
Từ Phong biết mình không nên lo chuyện bao đồng, nhưng mọi hành vi của Tống Nhã Lan khiến Từ Phong thực sự không nhìn nổi, anh ấy nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được, cao giọng chất vấn: "Tống Nhã Lan, chúng tôi khó khăn lắm mới cứu cô về, cô còn muốn đi tìm chết, cô không nghĩ đến bản thân mình, cũng phải nghĩ cho cha mẹ cô chứ? Họ chỉ có một đứa con là cô, cô chết rồi, họ phải làm sao?"
Lần trước, Tống Nhã Lan không nguyện ý hoàn dương, quỳ cầu xin cha mẹ mình tha cho cô ta, cuối cùng khiến cha mẹ cô ta tức đến nhập viện.
"Tống Nhã Lan, tim của mẹ cô luôn không được khỏe, bởi vì nguyên nhân này, bà ấy mới không sinh tiếp, chỉ có một đứa con gái là cô, cô chưa từng nghĩ, nếu cô chết, mẹ cô phải làm sao sao?"
"Còn có cha cô, tình cảm giữa ông ấy và mẹ cô rất tốt, cũng thật lòng yêu thương cô, cô đòi chết, sợ là mẹ cô cũng không gắng gượng được, cô có từng nghĩ, nếu chỉ còn một mình cha cô sống, cha cô phải làm sao không?"
Nếu Lý Gia Vận là người đàn ông xứng đáng để yêu cũng đành, vấn đề là Lý Gia Vận đã ngoại tình rồi, còn có khả năng cao cùng với Chu Mẫn Du hại cô ta thành thế này.
Đây là trong đầu chứa cứt sao? Sao còn vì một người đàn ông muốn hại chết mình mà đòi sống đòi chết?
Từ Phong không hiểu suy nghĩ thật sự của cô ta, cho nên muốn dùng Tống Chí Viễn và Dư Thu Hồng khơi dậy khát vọng sống của cô ta.
Thế nhưng như lời Bạch Trân Trân nói, não yêu đương không có thuốc chữa.
Cho dù người khác muốn giết cô ta, não yêu đương cũng sẽ xót liệu tay của đối phương có đau khi chém cô ta không.
Còn cha mẹ người thân, đối với cô ta mà nói, căn bản không là gì, trên thế gian, không có thứ gì quan trọng hơn tình yêu của cô ta.
"Anh biết cái gì? A Vận chỉ là bị người ta mê hoặc, người A Vận yêu chỉ có tôi."
"A Vận đối với tôi tốt như thế, tôi yêu A Vận, A Vận cũng yêu tôi sâu sắc, anh căn bản không biết A Vận đối với tôi có ý nghĩa gì."
"Tôi đã nói tôi không muốn sống nữa rồi, tôi cũng không yêu cầu các người cứu tôi, sao các người lại không quản được tay của mình vậy? Ai bảo các người cứu tôi/ Tôi cầu xin các người cứu tôi sao? Sao các người nhiều chuyện như thế?"
Lúc đầu tận mắt thấy cha mẹ mình bị chọc tức ngất xỉu, Tống Nhã Lan cũng có thể làm như không thấy, bây giờ sao có thể bị thuyết phục bởi vài ba câu nói của Từ Phong.
Tống Nhã Lan bày ra dáng vẻ anh không biết gì hết, không có tư cách quản tôi, thể hiện hết thảy khinh bỉ đối với Từ Phong.
Một người không biết yêu, căn bản không biết sự kiên trì và hi sinh của cô ta với chồng đại biểu cái gì.
Từ Phong: "..."
Được, gà nói với vịt, quả thực anh ấy không nên tới đây phân bua với Tống Nhã Lan.
"Tôi sẽ không thả cô, tôi cũng sẽ không để cô chết ở đồn cảnh sát, cô từ bỏ mục đích này đi."
Tống Nhã Lan không biết lúc mình không ở trong thân thể đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao mình sẽ xuất hiện ở đây, cái cô ta biết là bây giờ mình không được tự do, muốn chết cũng không thể chết.
Nhưng Từ Phong sợ cô ta cắn lưỡi tự sát, nhét một cục khăn lông vào miệng cô ta, sau khi làm xong mọi thứ, Từ Phong mới rời khỏi phòng tạm giam.
Tống Nhã Lan: "!!!"
Thả cô ta ra!
Thế nhưng Từ Phong không quan tâm Tống Nhã Lan, sau khi đi ra, anh ấy trực tiếp gọi điện thoại liên lạc với cha mẹ của Tống Nhã Lan.
"Ngài Tống, Tống Nhã Lan đã quay về, đúng, Tống Nhã Lan chân chính, nhưng bây giờ cô ta một lòng muốn chết, mong các người tới một chuyến..."
Tống Chí Viễn cúp điện thoại, nhìn Dư Thu Hồng không còn sức sống nằm trên giường bệnh.