Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 379:

 Chương 379: Chương 379: Chương 379:

Tốc độ thang máy rất nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng "đinh" vang lên, thang máy mở ra tại đại sảnh lầu một, Bạch Trân Trân cất bước đi ra từ trong thang máy.

Lúc này đã trời đã sắp rạng sáng rồi, toàn bộ căn nhà tổ nhà họ Kim yên tĩnh, những hầu gái, người giúp việc trước đó chắc hẳn đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi, căn biệt thự vốn dĩ tráng lệ hiện tại đã thêm mấy phần u ám.

Nhất là lúc biết trong thang máy sau lưng mình còn treo một thi thể nữ, cảm giác u ám đó càng thêm nghiêm trọng.

Bạch Trân Trân: "..."

Thân là một công dân Hương Giang tuân thủ luật pháp, Bạch Trân Trân cảm thấy hiện tại mình không nên trở về phòng ngủ. Trên thực tế hiện tại xem như cô muốn trở về phòng, cũng hoàn toàn không biết mình ở căn phòng nào. Quản gia trước đó chiêu đãi cô cũng không biết là vô tình hay là cố ý, nhớ sắp xếp việc ăn cho cô, còn nhớ dẫn cô tới phòng trang điểm cho người đã mất ở tầng hai dưới mặt đất nhưng lại quên nói cho cô biết cô sẽ nghỉ ngơi ở đâu.

Thế này là dự định để cô làm việc không biết ngày đêm, mệt mỏi thì ngủ ở dưới mặt đất hay sao?

Chậc, quả nhiên không hổ là xã hội đen, lúc sai sử người càng "đen" hơn các nhà tư bản mấy phần.

Bạch Trân Trân thở dài một hơi, phần lớn thời điểm, thật ra cô là một người rất dịu dàng cũng rất hiểu lễ phép, nhưng không chịu nổi việc trên thế giới này có quá nhiều người buộc cô làm một người không dịu dàng cũng không hiểu lễ phép.

Biệt thự rất lớn, lần đầu Bạch Trân Trân đến, dưới tình huống không ai dẫn đường rất dễ lạc đường.

Có điều không sao, người đói như hổ đói đã đi đến phòng bếp.

Bạch Trân Trân đến phòng bếp, tìm một chậu inox, tìm một cây chày cán bột, sau đó gõ lang bang loảng xoảng.

"Có ai không, cứu mạng với, có người chết!"

"Có ai không! Có ai hay không! Trong thang máy có người chết! Mọi người không có một ai đến xem xét sao?"

Bạch Trân Trân cống hiến âm giọng vang dội nhất từ lúc chào đời tới nay của mình, nương tiếng đánh lang bang loảng xoảng, Bạch Trân Trân hô hào khàn cả giọng, cô chạy từ Đông sang Tây, từ Tây chạy đến Đông, bảo đảm tất cả mọi người ở đây có thể nghe thấy tiếng kêu gào của cô.

Biệt thự nhà họ Kim vốn dĩ yên tâm như nhà hoàng vô chủ cuối cùng đã lại trở nên náo nhiệt, tiếng động cô huyên náo quá lớn, kể cả có người muốn giả chết cũng không được.

Quản gia bởi vì dạy quá lẹ, áo đuôi tôm mặc trên người vẫn chưa gọn gàng, mái tóc undercut cũng không chải bóng mượt, cẩn thận tỉ mỉ giống như trước.

Quản gia quần áo tán loạn, đầu tóc rối bời hiện tại trông đã có thêm mấy phần mới mẻ, sinh động, khác biệt cực lớn với phong phạm tinh anh tránh xa người ngàn dặm trước đó.

Bạch Trân Trân nhíu mày, dưới ánh nhìn chăm chú như muốn giết người của quản gia, yên lặng đặt chậu và chày cán bột mình lấy ra từ trong phòng bếp lên mặt bàn.

Quản gia cắn răng nói: "Cô Bạch, hơn nửa đêm cô làm cái gì vậy? Chẳng lẽ đây chính là giáo dưỡng của cô sao?"

Cho dù đã tới mức này, đối phương vẫn thích dùng thái độ vênh váo hung hăng đối xử với cô, nếu như nói trước đó hắn ta còn ngụy trang hai phần, hiện tại quản gia đã để lộ bộ mặt thật của mình. Quả nhiên nổi quạu khi bị gọi dậy sẽ khiến cho một người ngả bài là không giả, khiến cho bộ mặt cực kỳ chân thực của người đó lộ ra.

Mặt mũi Bạch Trân Trân tràn đầy vô tội, chỉ vào thang máy nói: "Quản gia, dù sao tôi cũng là khách quý mà chủ nhân nhà các vị mời về, quản gia không quan tâm ngài Kim mời tôi tới làm gì, nhưng anh ấy đã phái người hộ tống tôi đến là đúng đúng không? Dặn dò quản gia nói phải thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi cũng không sai nhỉ?"

Đoạn trước là trải nghiệm thực tế của Bạch Trân Trân, đoạn đằng sau là Bạch Trân Trân đoán, có điều nhìn thái độ đó của Kim Thủ Thiên, mặc dù hắn ta buông thả không bị trói buộc, nhưng những gì nên xem trọng vẫn rất xem trọng. Cho nên dùng thái độ không quá cung kính, khách sáo với cô có lẽ là hành vi riêng của quản gia.

Nhập liệm sư, nghề này đặt ở cổ đại chính là hạ cửu lưu, xem như ở hiện đại, nhập liệm sư cũng bị rất nhiều người kính sợ tránh xa.

Quản gia xem thường cô là bình thường...

Bình thường cái quần què chứ bình thường! Bạch Trân Trân không hề cảm thấy mình làm nhập liệm sư có gì xúi quẩy và kém một bậc.

Người sống và người chết khác biệt bao nhiêu, chỉ cần là người thì đều sẽ chết, tiếp xúc người sống và tiếp xúc người chết cũng phải phân ra cao thấp, quý tiện đủ loại phân biệt, thật sự là buồn cười.

Cơ trên da mặt quản gia không ngừng giật giật, chán ghét dành cho Bạch Trân Trân đã đạt đến cực hạn, người này chính là một kẻ không thể bớt lo, cô thật sự xem mình được mời đến biệt thự nhà họ Kim chính là nhân vật khó lường gì sao? Cô quá đề cao mình rồi đó?

Bình Luận (0)
Comment