Kim Thủ Thiên: ???
Không phải, cô đang nói gì? Mình bị người khác giở trò?
Kim Thủ Thiên không tin, anh ta rít một hơi xì gà, nâng mí mắt nhìn Bạch Trân Trân, nhàn nhạt lên tiếng: "Cô nghĩ nhiều rồi, cô là mỹ nhân, còn là mỹ nhân kiểu hiếm thấy, tôi có ý với cô, đây không phải chuyện rất bình thường sao?"
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Bạch Trân Trân thực sự xinh đẹp, diễm lệ vô song, tính công kích còn rất mạnh, hơn nữa tính cách của cô thẳng thắn, nhưng không ương ngạnh, tuy xinh đẹp nhưng lại không phải kiểu không não.
Thân là một người đàn ông quyền cao chức trọng, thưởng thức mỹ nhân, muốn thu nạp vào trong lòng mình, thế có gì không đúng?
Bạch Trân Trân: "..."
Nói chuyện với người đàn ông phổ thông nhưng rất tự tin là một chuyện khiến người ta đau đầu, cho dù đối phương có tiền địa vị cao, tướng mạo cũng không xấu, nhưng điều này không có nghĩa đối phương không phải một người đàn ông phổ thông nhưng quá sức tự tin.
Đặc biệt là bộ dạng của Kim Thủ Thiên, Bạch Trân Trân càng cảm thấy anh ta thực sự tự tin tới thái quá.
Bây giờ cô thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ có phải phán đoán của mình đúng không, dù sao thì Kim Thủ Thiên như thế này, quả thực giống như chuyện anh ta có thể làm ra được.
Thấy Bạch Trân Trân nghẹn lời không nói chuyện nữa, Kim Thủ Thiên vắt chéo chân, đổi một tư thế, anh ta cười híp mắt nhìn Bạch Trân Trân, mắt hơi đỏ, tuy có chút nếp nhăn, nhưng không ảnh hưởng sự anh tuấn của anh ta.
Sự hỗ trợ của tiền bạc và địa vị quả thực rất dễ khiến một người đàn ông tỏa ra mị lực vô hạn, người như vậy vẫn rất có thể hấp dẫn ánh nhìn của phụ nữ.
Bạch Trân Trân sẽ không xem thường những người bám lấy kẻ lắm tiền đó, dù sao thì mỗi người có chí riêng, truy cầu khác nhau, tam quan là yêu cầu bản thân, không phải yêu cầu người khác, không chọc tới cô, Bạch Trân Trân xưa giờ lười chỉ chỉ trỏ trỏ với cách nhìn và tam quan của người khác.
Sự thật nếu nghe được mọi việc làm của Kim Thủ Thiên từ miệng người khác, cùng lắm Bạch Trân Trân chỉ cười phụt một tiếng, ậm ừ hai câu, liền vứt anh ta ra sau đầu.
Nhưng tình huống bây giờ không giống.
Đối tượng Kim Thủ Thiên nhắm tới là cô, sau khi Bạch Trân Trân nêu ra chỗ không đúng, Kim Thủ Thiên vẫn tỏa ra khí tức bá tổng dầu mỡ đó với cô, lúc này anh ta đang bày ra tư thế tiêu chuẩn của bá tổng.
Đôi chân dài được tây trang màu bạc bọc lại vắt chéo nhau, nửa thân trên mặc áo sơ mi màu trắng, tóc hơi rối, kết hợp với dáng vẻ hút thuốc, tựa như lộ ra chút gợi cảm đáng chết.
Nếu dùng từ ngữ miêu tả dáng vẻ này, hiệu quả chắc chắn nổi bật, nói không chừng còn sẽ khiến một số thiếu nữ vô tri kêu oai oái.
Trên thực tế, nếu không phải Bạch Trân Trân tận mắt nhìn thấy, mà nghe thấy miêu tả phiến diện từ miệng người khác, nói không chừng cô cũng sẽ bị mê hoặc.
Nhưng bây giờ mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ cô thực sự không bị mê hoặc nổi.
Dáng vẻ này của Kim Thủ Thiên chỉ khiến Bạch Trân Trân cảm thấy dầu mỡ, giống như mỡ heo để trong nhà bếp mùa hè oi bức, nhìn một cái liền khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Bạch Trân Trân thích ăn mỡ heo thật, nhưng kiểu đàn ông dầu mỡ cố ý tỏa hormone này, Bạch Trân Trân không nôn ra đã là tôn trọng anh ta rồi.
"Cô Bạch, cô thấy hài lòng không?"
Ngôn từ bá tổng dầu mỡ kinh điển tuy muộn nhưng vẫn tới.
Sau khi nghe thấy tuyên ngôn của đối phương, cuối cùng Bạch Trân Trân không khống chế được cảm xúc của mình, nghiêng đầu sang một bên, nôn khan hai tiếng.
"Ngài Kim, mong anh tha thứ cho tôi, tôi thực sự không chịu nổi..."
Nếu cô còn không nôn, thật sự có hơi không lịch sự.
Kim Thủ Thiên: "..."
Mắt của anh ta híp lại, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân lộ ra vẻ nguy hiểm: "Cô không ưng tôi?"
Câu trả lời của Bạch Trân Trân vô cùng tức tốc: "Tôi chỉ là cảm thấy tôi không xứng với anh, ngài Kim, chúng ta có thể bỏ qua chủ đề này không?"
Kim Thủ Thiên nhíu mày, hút xì gà phè phỡn, rõ ràng xì gà trông rất đắt, nhưng bị anh ta hút như vậy, lại hút ra cảm giác thuốc lá mười tệ ba cân.
Bạch Trân Trân: "..."
Kim Thủ Thiên: "..."