Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 398 - Chương 398:

 Chương 398: Chương 398: Chương 398:

Trên đời này rất ít có người có thể chống lại dụ hoặc của tiền bạc, Bạch Trân Trân thừa nhận trên thế giới này chắc chắn có người coi tiền bạc như phân bùn, nhưng đám người đó chắc chắn không bao gồm cô.

Cô là một người bình thường, có khuyết điểm và ưu điểm trên ý nghĩa thế tục — có câu quân tử yêu tiền, cô dựa vào bản lĩnh ăn cơm, nhận chút tiền thì làm sao?

"Cho nên ngài Kim, tiền này là đền bù anh cho tôi, chứ không phải sính lễ bởi vì anh ngấp nghé tôi, muốn để tôi làm bà tư mới cho tôi nhỉ?"

Kim Thủ Thiên: "Cô nghĩ nhiều rồi."

Không đợi Bạch Trân Trân thở phào, anh ta lại nói tiếp: "Nếu tôi thật sự muốn tuyển cô làm bà tư, chút tiền này sao tôi có thể lấy ra được? Đây không phải là mất mặt sao?"

"Người phụ nữ của tôi, dĩ nhiên xứng đáng với mọi thứ tốt nhất trên đời."

Bạch Trân Trân: "..."

Có chút xíu rung động đáng xấu hổ như thế, nhưng cuối cùng Bạch Trân Trân vẫn bình tĩnh lại.

Cô không thích người già, người già có tiền cũng không được.

Nhưng tiền đối phương cho quá nhiều, Bạch Trân Trân cảm thấy cầm có hơi bỏng tay, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Trân Trân quyết định cho anh ta chút lợi ích.

"Anh cởi đồ ra."

Kim Thủ Thiên: "???"

Sự thật chứng minh, Bạch Trân Trân không có suy nghĩ ô uế gì, cô chỉ là cảm thấy cầm nhiều tiền như vậy quá bỏng tay, muốn bày tỏ mình còn đính kèm phục vụ ngoài quy định.

Ví dụ cô biết vẽ bùa, hơn nữa kỹ thuật vẽ bùa của cô cũng rất tốt.

Bạch Trân Trân một hơi chồng bảy loại bùa lên người Kim Thủ Thiên, đây là cực hạn mà Kim Thủ Thiên có thể chịu đựng, chứ không phải là cực hạn Bạch Trân Trân vẽ bùa.

Sau khi vẽ xong nét cuối cùng, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt lóe qua, làn da vốn sạm của Kim Thủ Thiên tựa như nổi lên một vệt sáng bóng.

Bạch Trân Trân: "..."

Lúc mới vẽ bùa hình như cũng không phát giác được chỗ nào không đúng, sao trên người người này bỗng nhiên bóng loáng?

Dầu mỡ cô nói trước đó chỉ là hình dung, không phải trần thuật.

Sự thật chứng minh, cảnh Bạch Trân Trân nhìn thấy thật sự không phải ảo giác, một cảnh tượng quỷ dị khó tin diễn ra trước mặt Bạch Trân Trân.

Cô mở to mắt nhìn trên người Kim Thủ Thiên xuất hiện ngày càng nhiều dầu mỡ màu vàng nhạt trong suốt, số dầu mỡ đó phát ra mùi thối khó tả, khiến Bạch Trân Trân không nhịn được lùi lại mấy bước.

Mà biểu hiện của Kim Thủ Thiên càng lố hơn Bạch Trân Trân, anh ta nhắm tịt mắt trực tiếp ngất xỉu dưới đất, nhưng bởi vì mùi này quá gắt, sau khi vừa mới ngất đi, anh ta lại mở mắt ra, sau đó lại bị mùi thối này hun tỉnh.

Bạch Trân Trân chứng kiến tất cả: "..."

Cô thật sự chỉ vẽ mấy loại bùa lên người Kim Thủ Thiên mà thôi, vì sao anh ta lại xuất hiện phản ứng này?

Đợi tới lúc cần mới hối hận vì kiến thức quá hạn hẹp, Bạch Trân Trân bây giờ chỉ có suy nghĩ như vậy, cô biết Kim Thủ Thiên không đúng, nhưng bây giờ lại không biết xuống tay từ đâu, chỉ có thể xé từng lá bùa trừ tà mình vẽ ra ném lên người Kim Thủ Thiên thăm dò.

Đợi sau khi thân thể của Kim Thủ Thiên sắp biến thành hổ phách, dầu mỡ trên người anh ta cuối cùng cũng không tiết ra nữa, với tốc độ vừa nãy, nếu tiếp tục tiết ra một lúc, Kim Thủ Thiên sẽ biến thành hổ phách hình người khổng lồ.

Kim Thủ Thiên: "..."

Bạch Trân Trân: "..."

Có một số mùi thối ngửi mãi liền quen, ví dụ nói Kim Thủ Thiên, anh ta ngất rồi lại tỉnh, rèn luyện ra tính kháng, sau khi tỉnh lại lần nữa, anh ta vô cùng kiên cường nhìn Bạch Trân Trân.

"Cô Bạch, đây là chuyện gì?"

Bạch Trân Trân nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn xấu hơn khóc với Kim Thủ Thiên.

"Ngài Kim, tôi cảm thấy chắc ngài không muốn biết số dầu mỡ này là gì."

Người quanh năm tiếp xúc với thi thể, sẽ không thể không nhận ra đây là gì, sở dĩ vừa nãy Bạch Trân Trân chấn kinh là bởi vì điều này đã vượt khỏi nhận thức của cô — thứ này thế mà lại chảy ra từ trên người người sống, hơn nữa phân lượng còn lớn như vậy...

Đây là bao nhiêu người chết mới làm ra nhiều sáp mỡ tử thi như vậy?

Kim Thủ Thiên phát giác sắc mặt của Bạch Trân Trân không đúng lắm, anh ta cũng nghe ra chuyện Bạch Trân Trân muốn nói chắc chắn rất khó khiến người ta tiếp nhận, nhưng anh ta đã thành thế này rồi, cũng không có gì không thể tiếp nhận.

"Cô Bạch, tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra những gì."

Bạch Trân Trân thở dài một hơi, nhìn Kim Thủ Thiên, chuẩn bị bắt đầu ra tay từ nơi anh ta có thể tiếp nhận.

"Ngài Kim, vừa nãy tôi đã nói với anh rồi, có thể anh trúng chiêu rồi."

Kim Thủ Thiên cúi đầu: "Cô cảm thấy tôi bởi vì trúng chiêu mới có hứng thú với cô, trên thực tế không phải như vậy, tôi vốn dĩ đã có hứng thú với cô..."

Đã tới lúc này rồi, còn không quên biện giải, anh ta cũng thật là chết thành quỷ dưới hoa mẫu đơn cũng phong lưu.

Nói từ phương diện nào đó, Kim Thủ Thiên cũng thực sự là một người cố chấp.

Bình Luận (0)
Comment