Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 41 - Chương 41:

 Chương 41: Chương 41: Chương 41:

Trần Tiểu Sinh có chút đồng cảm với anh ta, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm ngâm ngồi ở một bên. Về phần Bạch Trân Trân, cô cũng là lực bất tòng tâm, lúc này chỉ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng thằng oắt con đang ngồi trên vai của Vương Kim Phát.

Bầu không khí trong phòng khách đang trở nên buồn rầu, ngay lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc cốc cốc phá vỡ bầu không khí đè nén này.

Vừa hay Bạch Trân Trân ngồi tại phía ngoài nhất, nhanh nhẹn đứng dậy qua đó mở cửa.

Đứng ngoài cửa chính là một bà lão mặc áo đen quần đen, bà ta không cao, tóc chải cẩn thận gọn gàng, trên gương mặt già dài như con ngựa có một đôi mắt không lớn, lông mày thưa thớt, mũi hơi tẹt, khóe xệ xuống dưới, có vẻ hơi giống khổ tướng.

Nhìn thấy người mở cửa là Bạch Trân Trân, biểu cảm trên mặt bà lão đó bỗng nhiên thay đổi, bà ta cao giọng, dùng giọng nói vừa nhọn vừa sắc chất vấn: "Mày là ai? Đây là nhà con trai tao? Tại sao mày lại ở chỗ này? Mày có phải muốn quyến rũ con trai tao không? Đồ con điếm con, đồ chết tiệt, mày nhanh chóng đi ra cho tao!"

Đang nói, bà lão đó đã đưa tay vồ vào mặt Bạch Trân Trân, vẻ mặt bà ta vừa ngoan độc vừa cay nghiệt. Lần vồ này giống như là muốn lột da mặt Bạch Trân Trân xuống. Bạch Trân Trân hoảng sợ giật mình một cái, vội vàng lui về sau mấy bước, tránh thoát ma trảo của người nọ. Nhưng bà lão này lại không buông tha, đuổi theo Bạch Trân Trân vào cửa, nhảy qua cào vào mặt của cô.

"Mày đi chết đi, đồ óc quả nho, tao cho mày quyến rũ con trai tao này, mày là cái con đào lẳng lơ..."

Lời mắng chửi người của bà ta liên miên không dứt, hai tay thì vung nhanh tới mức có tàn ảnh, điệu bộ đó giống như là muốn cào nát mặt Bạch Trân Trân. Rõ ràng trông sắp bảy mươi tuổi, nhưng sức lực linh hoạt này không hề giống là người lớn tuổi vậy.

Trần Tiểu Sinh thấy thế, vội vàng xông lên che chở cho Bạch Trân Trân: "Cái bà già đáng chết này, bà làm gì đó? Bà nổi điên cái gì?"

Trần Tiểu Sinh mập mạp không linh hoạt bằng Bạch Trân Trân, trên cánh tay cưỡng ép chịu hai vết cào của bà ta, cánh tay của ông ta trong nháy mắt đã xuất hiện vết máu thật dài, máu tươi từ miệng vết thương thấm ra.

"Bà là bà điên, bà còn như vậy đừng trách tôi không khách khí với bà!"

Trần Tiểu Sinh tức giận la to bài hải, nếu như không phải tuổi của đối phương quá lớn, ông ta đã sớm ra tay với bà ta rồi.

Ngay lúc tình thế càng dầu sôi càng lửa bỏng, cuối cùng Vương Kim Phát đã ra mặt, anh ta đứng dậy ngăn trước mặt bà lão, gấp giọng hô: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, bọn họ là bạn của con, mẹ đừng kích động!"

Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh: "..."

Bà lão nhìn cay nghiệt và điên cuồng này thế mà lại là mẹ ruột của Vương Kim Phát? Cái này hợp lý sao?

Nhưng mà không cần biết hợp lý hay không hợp lý, bà ta vẫn thật sự là mẹ ruột của Vương Kim Phát, sau khi Vương Kim Phát trấn an được mẹ ruột phát điên thì giới thiệu cho hai bên.

Mẹ ruột của Vương Kim Phát tên là Vương Kim Phượng, bà ta không có sống chung với Vương Kim Phát, mà là ở trong thôn sát bên vịnh Thanh Thủy, hôm nay bà ta tới là để quét dọn vệ sinh cho Vương Kim Phát.

Sau khi biết thân phận của Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh, vẻ mặt Vương Kim Phượng vẫn không rặn nổi khuôn mặt tươi cười, bà ta cau mày nhìn Bạch Trân Trân đang băng bó vết thương cho Trần Tiểu Sinh, trong đôi mắt đầy ắp sự xét nét.

Trần Tiểu Sinh đã bị thương rồi, Vương Kim Phát cầm hòm thuốc tới, vốn dĩ anh ta muốn giúp băng bó, thế nhưng Trần Tiểu Sinh hơi sợ Vương Kim Phát, công việc băng bó cho ông ta đã rơi xuống trên đầu Bạch Trân Trân. Bạch Trân Trân cũng không cảm thấy có sao, dù sao băng bó cho ai cũng được, cô rất thông thạo, không hề cảm thấy phiền phức.

Hiển nhiên Vương Kim Phát cũng đã nhận ra mẹ mình thái độ đối đãi với Bạch Trân Trân không đúng lắm, anh ta có lòng muốn nói cái gì hòa hoãn bầu không khí một chút, nhưng Vương Kim Phượng hoàn toàn không cho anh ta cơ hội này.

"Kim Phát, con đừng nói gì, bình thường mẹ con giáo dục thế nào? Bây giờ con là giám sát cao cấp, tại sao loại người không đàng hoàng nào cũng mang về nhà? Cái này nếu để cho người khác nhìn thấy, sẽ nói con thế nào?"

Vương Kim Phượng cau mày, ngữ khí bất thiện tiếp tục nói: "Kim Phát, mẹ đã nói với con vô số lần, con bây giờ là giám sát cao cấp, không phải lính cảnh sát như xưa nữa rồi, bất kể là kết giao bạn bè hay là làm cái gì, con cũng phải sàng lọc kỹ càng."

Bình Luận (0)
Comment