Cho dù là ác quỷ áo đỏ thì khi giết người cũng có nhiều loại hạn chế, một điều rõ ràng nhất trong số đó chính là vào ban ngày, sức mạnh của chúng sẽ bị suy yếu rất mạnh, chỉ cần con người chạy ra chỗ có ánh mặt trời thì sẽ không bị ác quỷ áo đỏ giết chết.
Nhưng hiện tại, ác quỷ áo đỏ oán khí ngất trời này đã có thân thể, thân thể bị cắt thành từng khúc của cô ta vẫn được Bạch Trân Trân khâu kín lại từng cái một, khuôn mặt vốn bị hư hao hoàn toàn của cô cũng là Bạch Trân Trân tu bổ lại như lúc ban đầu.
Thân thể này của cô ấy là Bạch Trân Trân cho.
Bạch Trân Trân đóng cửa lại, mặt không đổi sắc nhìn Đàm Thanh đang ngồi nguyên tại chỗ đó.
Lúc này trông cô ấy giống như một người còn sống, nếu không phải chính tay Bạch Trân Trân vá thi thể cô ấy lại một chỗ thì chỉ sợ Bạch Trân Trân cũng cho rằng người trước mặt chính là một người sống.
Biểu cảm trên mặt cô ấy rất sinh động, con ngươi chuyển động qua lại, trên mặt cô ấy còn mang theo nụ cười, ngoẹo đầu nhìn Bạch Trân Trân đang giữ thế như gặp kẻ địch mạnh.
Đàm Thanh đứng yên tại vị trí cách khoảng hai thước trước mặt Bạch Trân Trân.
Cô ấy xoay một vòng trước mặt Bạch Trân Trân, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ hơn.
"Cô Bạch, cô quả thực là một nhập liệm sư vô cùng ưu tú, tôi thật không thể ngờ thi thể của mình đã bị biến thành dáng vẻ kia rồi mà cô còn có thể thay tôi khôi phục lại như lúc ban đầu."
"Cô Bạch, ba trăm sáu mươi ngành, ngành nào cũng có người giỏi (2), cô chắc là nhập liệm sư không hổ với danh đứng đầu nhất."
(2) Ý chỉ ẩn dụ dù bạn có làm nghề gì, chỉ cần bạn yêu thích thì bạn đều sẽ giỏi nó.
Cô ấy nhón mũi chân, nhảy một điệu ba lê.
"Cô Bạch, cô xem thân thể này của tôi còn chỗ nào có vấn đề không?"
Thành thật mà nói, tướng mạo của Đàm Thanh thực ra thì cũng không xuất chúng lắm, nhiều lắm cũng chỉ tính là dịu dàng thanh tú.
Nhưng vào giờ phút này, cô ấy mặc áo khoác dài màu trắng, mái tóc dài tới eo bù xù đằng sau lưng, mũi chân nhón về phía trước, nhảy động tác xoay tròn, phô bày vẻ đẹp của cô ấy rất tốt.
Cô ấy trong dáng vẻ như này quả thực nhìn còn có vài phần mê hoặc người khác.
Bạch Trân Trân: "... Đừng nhảy, cô không mặc quần lót đâu."
Thân thể Đàm Thanh cương cứng tại chỗ chỉ trong nháy mắt, cô ấy xoay đầu lại từng chút, từng chút một, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân giống như có thể giết người vậy.
"Cô nói cái gì?"
Bạch Trân Trân hết sức thản nhiên nói: "Cô không có mặc quần lót ở trong, lúc nhảy mà nó vén lên thì bên dưới chỉ có chân không thôi."
"Thi thể được đưa vào phòng sửa sang lại di dung sẽ được mặc lại quần áo khi xử lý những bước cuối cùng, nhưng quần áo của cô còn chưa được đưa tới."
Lúc cô ấy còn là ác quỷ thì có thể biến hóa quần áo mặc lên người, nhưng tới bây giờ cô ấy đã có được thi thể, không thể tiếp tục dùng oán khí để biến thành quần áo, cho nên Đàm Thanh chỉ có thể mặc áo khoác dài màu trắng của cô.
Bạch Trân Trân cũng không phải là biến thái, mà chuẩn bị quần lót cái gì đó ở phòng sửa sang di dung cho nên cô ấy cũng chỉ có thể mặc áo khoác dài màu trắng mà Bạch Trân Trân đã mặc.
Cũng may vóc người Bạch Trân Trân thuộc dạng cao gầy nên áo khoác dài màu trắng cũng là kiểu rộng thùng thình, cô ấy mặc áo khoác dài mà còn như đang mặc váy đầm dài tới đầu gối vậy.
Vốn dĩ cô ấy cũng sẽ không bị lộ nhưng ai bảo cô ấy làm quá, đứng đó mà còn xoay tròn nhảy không ngừng, vạt áo của cái áo khoác dài màu trắng tung bay nên chỗ không nên nhìn thì cô cũng đã nhìn thấy.
Đàm Thanh: "..."
Tại sao cô thấy trá thi mà còn có thể tự nhiên như vậy cơ chứ?!
Cô chú ý quần lót của cô ấy là cái chuyện quỷ gì chứ?
Đàm Thanh giận tới mức mặt cũng sắp biến dạng rồi, nhìn khuôn mặt biến đổi lớn của cô ấy, Bạch Trân Trân tốt bụng nhắc nhở: "Tôi cảm thấy cô có chừng mực thì vẫn tốt hơn, gương mặt này của cô là do tôi dùng nguyên liệu đặc biệt để kết dính lại, nếu cô cử động quá mạnh thì rất dễ bị tung ra."
Nhập liệm sư chẳng qua là phụ trách khôi phục dung mạo của thi thể trở lại như cũ, nhưng bởi vì cuối cùng vẫn phải đốt thi thể, cũng không có biểu cảm sinh động gì trên mặt nên nguyên liệu được sử dụng khi tu bổ mặt mũi và thân thể không hạn chế một kiểu.