Trần Tiểu Sinh "hả" một tiếng, ngơ ngác nhìn về phía Bạch Trân Trân, dường như không quá hiểu cả một đoạn cô nói là có ý gì.
Bạch Trân Trân kiên nhẫn nói: "Cố gắng ngẫm lại đi, rốt cuộc anh và đôi vợ chồng đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh lại lựa chọn đi hôm qua."
Giọng điệu của Bạch Trân Trân trầm ổn, cô cũng không tức giận, mà là không nhanh không chậm nói chuyện với Trần Tiểu Sinh, trong giọng nói của cô dường như có một loại sức mạnh kỳ diệu, chậm rãi làm yên lòng trái tim xao động bất an của Trần Tiểu Sinh.
Vì sao anh ta sẽ nghĩ đến chuyện phải giúp người ta bắt quỷ chứ?
Trần Tiểu Sinh nói rõ ràng mười mươi ý nghĩ của mình nói: "Sư phụ, sư phụ để cho tôi nhiều bùa như vậy, tôi cũng coi như là thấy qua việc đời với sư phụ, quỷ hồn phổ thông có lẽ tôi cũng có thể giải quyết."
Anh ta nói mình thực sự không cam tâm, cảm thấy mình trong phương diện huyền học có lẽ có thiên phú, chỉ cần anh ta chịu cố gắng, tiếp xúc nhiều hơn sự kiện linh dị có liên quan, nói không chừng sẽ có thể kích phát năng lực tiềm ẩn của mình.
Lúc nói những lời này, giọng nói của Trần Tiểu Sinh rất nhỏ, nói xong, anh ta bất an nhìn về phía Bạch Trân Trân, hiển nhiên cũng biết lời này của mình có chút không hợp thói thường. Trước đó anh ta không có cảm thấy những ý nghĩ này có vấn đề gì, thế nhưng sau khi bị Bạch Trân Trân trục xuất sư môn, Trần Tiểu Sinh chìm vào trong sự mù mờ to lớn, anh ta hồi tưởng tỉ mỉ đến đủ chuyện quá khứ, càng nói càng không có tự tin, đến cuối cùng giọng của anh ta nhỏ bé như muỗi vo ve, hoàn toàn nghe không rõ ràng.
Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn anh ta: "Tại sao không nói chuyện?"
Trần Tiểu Sinh chán nản cúi đầu xuống, buồn buồn đáp: "Sư phụ, tôi không phải đang tìm lý do, đột nhiên đầu óc tôi giống như bị khùng ngang vậy, trở nên không tỉnh táo nữa..."
Nói đến, rõ ràng là chuyện xảy ra của mấy ngày gần đây, nhưng Trần Tiểu Sinh lại cảm thấy giống như đã qua thời gian rất lâu, lúc hồi tưởng lại, đầu óc phải nghiền ngẫm nửa ngày.
Bạch Trân Trân nhìn thấy anh ta thế này, trầm ngâm một lát, đứng dậy vào phòng, không mất bao lâu đã lấy ra một lá bùa vừa vẽ xong. Cô đốt lá bùa thành tro bụi, sau đó rắc thêm một chút tàn hương vào, tiếp đó đổ thêm chút nước, trộn đều chúng nó lại, sau đó đưa cho Trần Tiểu Sinh.
"Uống nó đi."
Trần Tiểu Sinh nhìn thoáng qua nước bùa xám trắng đang giao thoa trong ly, trầm ngâm một giây sau, sau đó dứt khoát uống vào.
Sau khi uống nước bùa xong, Trần Tiểu Sinh cảm thấy trong dạ dày mình có một trận dời sông lấp biển, anh ta che miệng vọt vào trong nhà vệ sinh, không tới một lát đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nôn mửa ọe ọe.
Sau một lát, tiếng thét chói tai của Trần Tiểu Sinh từ nhà vệ sinh lan ra.
"Sư phụ!!!"
Bạch Trân Trân dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới, sau đó lập tức thấy côn trùng nhỏ màu đỏ lít nha lít nhít trong bồn cầu cả một mảng lớn, những côn trùng nhỏ màu đỏ nhỏ như sợi tóc, quấn quýt lấy nhau giãy giụa không ngừng, mang tới cho người ta cảm giác đánh cực mạnh vào thị giác.
Mặt Trần Tiểu Sinh đã tái hẳn rồi, miệng há ra lại đóng lại, suýt nữa lại nôn ra.
Phản ứng của Bạch Trân Trân cực nhanh, vươn tay quăng một lá bùa vào.
Những côn trùng nhỏ trong bồn cầu trong chốc lát đã bắt đầu cháy rừng rực, tiếng vang xì xì xì qua đi, trong phòng vệ sinh tràn ngập mùi hôi thối không cách nào dùng từ ngữ hình dung được.
Trần Tiểu Sinh lộn nhào đi mở cửa sổ thông gió, còn Bạch Trân Trân thì nhìn chằm chằm sít sao những côn trùng nhỏ trong bồn cầu, sau khi xác nhận bọn chúng đã cháy hết sạch, Bạch Trân Trân lại ném một lá bùa xuống, bên trong lại bắt đầu bùng lên ngọn lửa cháy rừng rực, lần này lại đốt thêm một hồi, đốt hết côn trùng núp trong góc xó xỉnh xong xuôi, lúc này Bạch Trân Trân mới bắt đầu xả nước.
Sau khi xả nước mấy lần, cuối cùng cô đã nhẹ nhõm.
Kết quả ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện Trần Tiểu Sinh ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm thân thể mình run lẩy bẩy.
"Sư phụ, những côn trùng nhỏ kia là nôn ra từ trong miệng tôi..."
"Sư phụ, đó là cái quái gì? Thân thể của tôi có phải đã bị côn trùng đục rỗng rồi hay không?"
"Sư phụ, tôi vẫn là tôi chứ? Hay là tư tưởng của tôi đã bị côn trùng thay thế?"
Trần Tiểu Sinh cảm thấy vừa hoang đường lại buồn cười.
Đầu óc của anh ta rối bời, hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường.
Anh ta không rõ, sao trong bụng mình lại nhiều côn trùng như vậy, hình ảnh lúc trong bồn cầu đánh vào thị giác mạnh như vậy, nếu trong dạ dày mình thì sao?
Giọng nói Trần Tiểu Sinh run rẩy, anh ta nói: "Sư phụ, trong bụng tôi còn côn trùng không?"
Vấn đề này của anh ta Bạch Trân Trân không thể trả lời, có điều cô có thể giải quyết vấn đề này.
"Uống thêm mấy ly nước bùa, chúng tôi đánh cho côn trùng ra ngoài là chắc, anh cứ coi như là trong cơ thể của anh có giun đũa, thế này là không sao."
Giun đũa bị đẩy ra không phải cũng không khác thế này là bao sao? Chỉ cần có thể thuyết phục mình, những điều này chẳng là gì to tát.
Trần Tiểu Sinh: "!!!"