Trần Tiểu Sinh lập tức đặt túi lớn túi nhỏ trong tay mình xuống, bước vội vàng chạy đến cửa phòng Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, sư phụ, sư phụ thế nào rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Sư phụ? Sư phụ? Nếu sư phụ có chuyện gì, vậy sư phụ nhất định phải nói với tôi, tôi còn dẫn theo cứu viện nữa, sư phụ, bọn họ đều có thể giúp cho sư phụ..."
Bạch Trân Trân đã tiến vào phòng vệ sinh: "..."
Trí thông minh của tên này là thỉnh thoảng mới xuất hiện sao? Không có trí thông minh là trạng thái bình thường, có trí thông minh là ngẫu nhiên, trí lực ngẫu nhiên xuất hiện thì là trạng thái bình thường, nhiều lúc đều là não thiếu nếp nhăn.
"Tôi đang tắm!"
Bởi vì Trần Tiểu Sinh vẫn luôn kiên nhẫn gõ cửa phòng, rất nhanh giọng của Bạch Trân Trân đã từ bên trong truyền ra.
Trần Tiểu Sinh thoắt cái đỏ mặt, lúng túng gãi đầu một cái. Anh ta cũng không ngờ sư phụ mình sau khi tỉnh lại không làm cái gì hết, trước tiên là chạy đi tắm rửa.
"Vậy... sư phụ tôi đi tắm rồi."
Trần Tiểu Sinh có chút lúng túng nói, sau đó bảo Từ Phong và Ông Tấn Hoa ngồi xuống, mình thì cột tạp dề, đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Canh gà nhân sâm bong bóng cá đã hầm xong, chờ lát nữa là có thể múc ra ăn.
Có điều Bạch Trân Trân ngủ mê rất lâu, lâu rồi không ăn thứ gì, chỉ ăn canh gà có lẽ cũng không ổn lắm, Trần Tiểu Sinh đi ra ngoài cũng là vì mua thức ăn trở về bồi bổ thân thể cho Bạch Trân Trân.
Nhìn Trần Tiểu Sinh ở trong phòng bếp bận bịu giống như con quay, Ông Tấn Hoa mỉm cười nói: "Anh Tiểu Sinh, để tôi giúp anh."
Nói xong, Ông Tấn Hoa lập tức tiến vào phòng bếp, Trần Tiểu Sinh cũng không khách sáo với anh, tiện tay đưa rau bảo Ông Tấn Hoa rửa.
Còn Từ Phong chậm một bước nên không có đến phòng bếp hỗ trợ.
Hai người làm chung với nhau mau hơn một người làm rất nhiều , chờ đến khi Bạch Trân Trân tắm xong thay xong quần áo, bảo trì vẻ mỹ mạo của mình thì đồ ăn đã được bưng lên bàn rồi.
Cô ngủ mê đã bốn tiếng rồi, lúc này đã sớm bụng đói kêu vang, cô không lắm lời, ăn một bát canh gà trước, xong rồi mới cầm đũa bắt đầu ăn như gió cuốn.
Bạch Trân Trân vội vàng ăn cơm không có thời gian rỗi nói chuyện, kết quả là, Ông Tấn Hoa và Từ Phong và Trần Tiểu Sinh cứ vậy nhìn Bạch Trân Trân ăn sạch sẽ lượng đồ ăn của bốn người.
Trần Tiểu Sinh: "Để tôi nấu mì cho các anh ăn."
Sau khi nói xong lời này, anh ta lập tức đứng dậy vào phòng bếp đi nấu mì.
Ông Tấn Hoa và Từ Phong nhìn thấy Bạch Trân Trân thế này, trong mắt bộc lộ sự đau lòng nhưng khác cấp độ.
"Cô Bạch, cô sao vậy?"
"Cô Bạch, tôi nghe anh Tiểu Sinh nói cô bị thương rồi, cô không sao chứ?"
Bạch Trân Trân vừa mới ăn rất rất nhiều, có điều cô vẫn duy trì hình tượng mỹ nữ, lúc này đang nho nhã cầm giấy ăn lau khóe miệng của mình.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của bọn họ, Bạch Trân Trân mỉm cười nói: "Không có gì, là vẽ bùa hao phí một chút sức lực, thời gian ngủ hơi lâu chút, tôi không có gì đáng ngại."
Ông Tấn Hoa và Từ Phong nghe vậy, lúc này mới thở dài một hơi.
Cô đã ăn uống no đủ, không tiện tiếp tục ở lại nơi này, Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu với hai người kia, đứng dậy đến phòng khách ngồi xuống.
Không mất bao lâu, ba người đã ăn xong mì, cũng di chuyển đến phòng khách.
Bạch Trân Trân thả ra tạp chí trong tay xuống, nhìn về phía Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, có phải anh đã tra được một vài thứ rồi hay không?"
Hôm qua lúc Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa đi ra gặp hai anh em Vương Chí Thanh, Vương Chí Kiệt. Khi đó Bạch Trân Trân cũng cảm thấy được đôi anh em đó có gì đó không đúng lắm, bèn bảo Ông Tấn Hoa đi điều tra thử. Chỉ tra nhẹ một cái, quả nhiên đã tra ra một vài thứ.
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu, nói: "Bọn họ là họ hàng của một hung thủ trong vụ án số 16."
Bạch Trân Trân sửng sốt chốc lát, ngay từ đầu còn chưa kịp phản ứng. Vụ án số 16, vụ án số 16 nào thế?
Thấy Bạch Trân Trân chìm vào ngẩn ngơ, Ông Tấn Hoa giải thích nói: "Trước đó không phải chúng tôi đã nói với cô rồi sao, bản án Từ Phong tính sai..."
Bạch Trân Trân bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía Từ Phong: "Vụ án này thế mà có dính líu tới anh sao?"
Từ Phong cười khổ một tiếng, trầm giọng nói: "Tôi cũng không ngờ tới."
Anh quả thực không ngờ tới, Ông Tấn Hoa tra hai người, mà còn có thể tra được bên anh.
Hồ sơ vụ án đó Ông Tấn Hoa cũng mang đến, anh ta lấy từ trong túi ra ngoài, sau đó giao nó cho Bạch Trân Trân.
"Chính là vụ án con dâu giết cha chồng, Vương Chí Thanh và Vương Chí Kiệt là con trai của Thái A Muội."
Bản án là xảy ra vào hai năm trước, một nam chủ nhân của nhà máy sản xuất giày thuộc khu Sa Điền đến báo án, nói cha của mình mất tích, vợ anh ta trong khoảng thời gian cha mất tích cũng rất kỳ lạ, hình như đang che giấu đi tâm tư gì.