Từ Phong uống một hớp nước, sâu xa nói: "Bất là mèo đen mèo trắng, tóm được chuột là mèo giỏi, chuyện đặc biệt dùng cách đặc biệt, tôi tin tưởng có lẽ cậu càng rõ ràng hơn tôi."
Vương Chí Kiệt: "..."
Cậu ta không rõ ràng.
Thái độ của Từ Phong làm cho Vương Chí Kiệt sinh ra một cảm giác bất lực, dường như cậu ta muốn nói gì, nhưng lời đã đến bên môi lại không thể nói ra, đến cuối cùng cậu ta chỉ có thể chán nản cúi đầu xuống, thì thào nói.
"Tôi không thể nói, anh không nên ôm hi vọng..."
Nói xong, cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Từ Phong.
"Mọi thứ đều là số mệnh, chưa từng là do người. Thưa sir, bất kể anh có tin hay không, bất kể trong xưởng đóng giày từng xảy ra chuyện gì, đó đều không phải là bản thân tôi mong muốn."
Từ Phong: "..."
Đã tới bước đường này rồi mà còn không quên đùa bỡn giở thủ đoạn, cũng khó trách Bạch Trân Trân lười tán gẫu với cậu ta. Người ta là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu ta xem như đã bước vào trong quan tài rồi nhưng cậu ta vẫn không rơi nước mắt, đồng thời có ý đồ tẩy trắng cho mình.
Đương nhiên, Từ Phong không có đi thẳng một mạch giống như Bạch Trân Trân, mà là bắt đầu tiến hành thẩm vấn như thường. Bất kể cậu ta có phối hợp hay không, đã tiến vào phòng thẩm vấn, thế thì cũng nên hỏi ra một vài thứ.
Bên này tiến hành không quá thuận lợi, bên Ông Tấn Hoa thì tiến hành rất thông lợi.
Vốn dĩ Ông Tấn Hoa là trưởng khoa khoa giám định chứng cứ, chuyện thẩm vấn không nên do anh phụ trách, nhưng vụ án lần này đặc thù, dính đến tà thuật hại người, những điều này không tiện để người khác biết, cho nên Ông Tấn Hoa đã tham dự thẩm vấn.
Trông Vương Chí Thanh có chút tang thương, nhưng bởi vì trí thông minh chỉ có chín tuổi, tất cả tâm tư, thủ đoạn của cậu ta đều hiện trên mặt, Ông Tấn Hoa có thể nhìn thấu tỏ toàn bộ suy nghĩ của cậu ta.
"Vương Chí Thanh, cậu đừng sợ, chúng tôi chỉ là hỏi thăm bình thường mà thôi, không có phán định cậu có tội."
Mặc dù Ông Tấn Hoa nói như vậy, nhưng Vương Chí Thanh vẫn không an tĩnh lại, cậu ta bất an hoạt động hai bàn tay đang đeo còng, còn miệng thì nói: "Cháu có thể ở chung với em trai cháu không?"
"Cháu không biết một cái gì cả, em trai cháu biết, cháu có thể ở chung với em trai cháu không? Các chú có vấn đề gì, có thể hỏi em trai cháu..."
Ông Tấn Hoa nhìn rất dễ nói chuyện, Vương Chí Thanh cảm thấy anh là người tốt, cho nên hỏi thử, hi vọng có thể giam chung một chỗ với Vương Chí Kiệt.
Cậu ta thật sự không biết nên nói thế nào, cậu ta sợ sẽ nói nhầm...
Nếu như em trai ở đây là tốt rồi, em trai có tài ăn nói, chỉ cần có em trai ra mặt thì mình chỉ cần ngoan ngoãn đứng ở một bên là được, còn lại không cần nói cái gì hết.
Nhưng mà mặc dù Ông Tấn Hoa nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng lại hết sức có nguyên tắc, anh lắc đầu, từ chối Vương Chí Thanh.
"Không được, tại sở cảnh sát, tất cả người hiềm nghi đều phải tách ra thẩm vấn, cậu ta khai của cậu ta, cậu báo của cậu."
Vương Chí Thanh ngẩng đầu nhìn Ông Tấn Hoa một cái, bất an trên mặt rõ mồn một: "Thế nhưng cháu sợ lắm..."
Ông Tấn Hoa ấm giọng nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu, cậu chỉ cần thành thật nói hết những gì cậu biết cho tôi là được."
Chỉ cần Ông Tấn Hoa muốn, anh sẽ là một người lắng nghe rất tốt, trên người anh có một loại khí chất khiến cho người khác an tâm, nhất là khi anh nhẹ giọng thì thầm dỗ dành người khác, sẽ khiến người khác không tự chủ được sinh ra tín nhiệm.
Cũng ví dụ như hiện tại.
Ông Tấn Hoa rất có kiên nhẫn, dù là tốc độ Vương Chí Thanh trả lời rất chậm, dù cậu bé luôn kể lặp lại một vài câu chuyện, nhưng anh không có răn dạy Vương Chí Thanh, ngược lại kiên nhẫn nghe cậu ta nói. Cảm giác được tôn trọng và bao dung này khiến cho Vương Chí Thanh dần dần thả lỏng, thậm chí khóe miệng của cậu ta còn nhếch lên nhè nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Ông Tấn Hoa cũng có vẻ tín nhiệm.
Ông Tấn Hoa cũng không gấp gáp, mà là tiếp tục tra hỏi Vương Chí Thanh theo tuần tự, chờ đến khi cậu ta tín nhiệm mình càng ngày càng nhiều, Ông Tấn Hoa bắt đầu hỏi về những chuyện liên quan tới xưởng đóng giày. Ngay từ đầu Vương Chí Thanh vẫn có chút do dự, lúc trả lời che che giấu giấu, mỗi khi thế này, Ông Tấn Hoa sẽ cường điệu để hỏi. Một người có trí thông minh của đứa bé chín tuổi sẽ không chơi lại người trưởng thành, nhiều khi cậu ta cũng không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, cộng thêm Ông Tấn Hoa luôn luôn an ủi cảm xúc của cậu ta, nội dung mà Vương Chí Thanh nói cũng càng ngày càng nhiều.
Khối băng là xưởng đóng giày của nhà họ Vương cũng chầm chậm tan rã một góc trước mặt Ông Tấn Hoa.
****
Hơn ba giờ chiều, trên đường cái đi về phía núi Hoàng Trúc có hai người quần áo tả tơi, bọn họ đang đi loạng choạng về phía núi Hoàng Trúc.
"Sư phụ, không phải sư phụ nói mặc kệ chuyện này sao? Sư phụ còn mang tôi đến xưởng đóng giày của nhà họ Vương làm cái gì?"
Đi còn chưa tính, Bạch Trân Trân còn nhất quyết phải đổi cách ăn mặc thành thế này.