Anh ta nhìn Bạch Trân Trân không tim không phổi, nghiến răng nói: "Chúng ta ở bên nhau thời gian dài như thế, em không có chút tình cảm nào với anh sao?"
Bạch Trân Trân rất vô tội: "Sao anh có thể nói như vậy? Trước đây vẫn có, nhưng bây giờ..."
Dưới ánh mắt giống như có thể ăn người của Hạ Triều Yến, Bạch Trân Trân vẫn thành thật nói: "Bây giờ quả thực cũng không còn gì nữa."
Hạ Triều Yến: "..."
Vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói với Bạch Trân Trân, nhưng bị cô đả kích như vậy, những lời muốn nói đều bị Hạ Triều Yến nuốt xuống hết.
Rõ ràng là mời cô uống cà phê, nhưng nhìn dáng vẻ đó của Hạ Triều Yến, không giống như đang uống cà phê, ngược lại giống như đang uống máu của cô, gặm thịt của cô.
Một phú nhị đại đẹp trai bị cô từ chối, người ta còn không thể tức giận? Bạch Trân Trân ho một tiếng, ngược lại không so đo những chi tiết vụn vặt này.
Vẫn nên để Hạ Triều Yến phát tiết ra, đỡ phải nghẹn thành biến thái, thật sự tới khi đó, chính là lỗi của cô rồi.
Sau khi uống cà phê, hai người lần lượt từ quán cà phê đi ra.
Quán cà phê mà Hạ Triều Yến dẫn Bạch Trân Trân tới rất có cách điệu, chỉ nhìn cách trang trí bên ngoài là có thể khiến người ta cảm nhận được sự hào hoa của nó.
Thấy Bạch Trân Trân nhìn bảng hiệu lấp lánh ánh vàng của quán cà phê, Hạ Triều Yến mím môi, sau đó nói: "Quán cà phê này do anh đứng tên, nếu em đồng ý làm lành, anh sẽ chuyển nó cho em..."
Bạch Trân Trân lập tức thu hồi ánh mắt: "Tôi chỉ tùy ý nhìn mà thôi, anh đừng nghĩ dùng vỏ kẹo bọc đạn có thể ăn mòn tôi."
Hạ Triều Yến: "..."
Người này thực sự là cứng mềm không được, cô còn là phụ nữ sao?
"Anh lái xe đưa em về."
Hạ Triều Yến một mình bức bối một lúc, lại không nỡ nói nặng lời với Bạch Trân Trân, thế là lại nói một câu.
Bạch Trân Trân mỉm cười với anh ta, sau đó nói: "Thôi, tôi ngồi xe thể thao muôi trần không quen, gió thổi khiến tôi đau đầu, tôi ngồi xe buýt về thì hơn."
Nếu đã quyết định phải cắt đứt sạch sẽ với người ta, thật sự không cần lôi lôi kéo kéo dây dưa chút gì.
Bạch Trân Trân không phải loại người sẽ ăn cỏ cũ, lúc yêu đương, tình cảm cô dành cho Hạ Triều Yến là thật, nhưng sau khi chia tay, hết yêu rồi chính là thật sự hết yêu rồi.
Nếu đã không còn yêu thì không cần phải dây dưa, rõ ràng biết người ta không buông được, còn dây dưa không rõ với người ta mãi, ngoài khiến người không buông được muốn buông mà không được, thật sự không có ý nghĩa gì khác.
Bạch Trân Trân không muốn làm tra nữ dây dưa với người yêu cũ.
Sự quyết tuyệt của cô khiến trong lòng Hạ Triều Yến vô cùng khó chịu, thấy Bạch Trân Trân đi tới trạm xe buýt, Hạ Triều Yến không nhịn được, vẫn sải bước đi theo.
Người ở trạm xe buýt không nhiều, Bạch Trân Trân đứng ở đó, giống như hòa làm một với môi trường xung quanh.
Hạ Triều Yến giống như bị ma nhập đi về hướng Bạch Trân Trân...
Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, chỉ thấy một chiếc xe hàng mất lái lao về phía Bạch Trân Trân.
Hạ Triều Yến chỉ cảm thấy đầu giống như ngưng trệ lại, trước khi anh ta phản ứng lại, đã lao như bay về phía Bạch Trân Trân rồi.
"Trân Trân, cẩn thận!"
Bạch Trân Trân bị một lực lớn đẩy ra, cô ngã nhào xuống đất, bên tai truyền tới tiếng phanh xe chói tai, tiếp đó là tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất.
Tiếng la hét xung quanh vang lên trầm bổng, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy tai của mình đã hoàn toàn bị những âm thanh này bao bọc.
Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Trân Trân ngã trên đất ngơ ra một lúc, sau đó nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra... hình như có xe lao về phía cô, sau đó có người gọi cô, sau đó có người đẩy cô ra...
Là ai đẩy cô ra?
Bạch Trân Trân cảm thấy đầu của mình đã không thể suy nghĩ được, cô giống như con rối đứng dậy, đi về phía đám đông gần đó.
Những người đó bàn tán xôn xao, nói thảm trạng của người bị tông bay.
Bạch Trân Trân cảm thấy đầu của mình giống như chậm nửa nhịp, căn bản không thể suy nghĩ bình thường.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Cô mơ hồ đi lên trước, không biết mình băng qua đám đông, tới hiện trường tai nạn bằng cách nào.
Sau đó, Bạch Trân Trân nhìn thấy một người, một người toàn thân đầy máu nhưng cô nhìn một cái là có thể nhận ra đối phương là ai.
"Trân Trân, em không sao, tốt quá rồi..."
Rõ ràng cách nhau một cự ly, nhưng lời đối phương nói vẫn truyền vào trong tai Bạch Trân Trân rất rõ ràng.
Vừa nãy là Hạ Triều Yến đẩy Bạch Trân Trân ra, anh ta đã cứu cô, nhưng bản thân anh ta lại không kịp tránh đi, bị chiếc xe hàng mất lái đó tông bay.
Vào khoảnh khắc này, những âm thanh xung quanh, những người xem náo nhiệt tựa như hoàn toàn biến mất không dấu vết, trong mắt Bạch Trân Trân chỉ còn lại một mình Hạ Triều Yến.