Từ Phong và Ông Tấn Hoa ngẩn ra, tưởng mình nhầm – trước đó khi họ tới, luôn gọi điện thoại cho Bạch Trân Trân, hai người ở bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô, nhưng Bạch Trân Trân lại không có dấu hiệu tỉnh lại.
Điều này không bình thường lắm.
Phải biết đây đã là bốn giờ chiều ngày thứ hai rồi, Bạch Trân Trân quay về ít nhất cũng đã ngủ bảy tám tiếng, hơn nữa trước đây cô từng nói, cô ngủ không sâu giấc, có một chút gió thổi cỏ lay là sẽ tỉnh, bây giờ chuông điện thoại inh ỏi vang trời, cô lại không có dấu hiệu tỉnh lại, trong này hiển nhiên có vấn đề.
Nhưng chung quy hai người là cảnh sát, trong tình huống không chắc chắn Bạch Trân Trân xảy ra chuyện gì, hai người không tiện phá cửa, chỉ có thể thông báo Trần Tiểu Sinh tới.
May mà Trần Tiểu Sinh có chìa khóa, họ thuận lợi vào nhà Bạch Trân Trân.
Nhưng nhìn Bạch Trân Trân hai tay đan vào nhau nằm trên giường, Từ Phong và Ông Tấn Hoa cảm thấy vừa nãy mình chuyện bé xé to rồi.
Bạch Trân Trân rõ ràng là đang ngủ, là họ hiểu lầm rồi.
"Chúng ta vẫn nên ra ngoài thì hơn..."
Từ Phong lên tiếng nói một câu, Ông Tấn Hoa cũng gật đầu bày tỏ đồng ý, con gái người ta đang ngủ, ba người đàn ông bọn họ ở đây là sao?
Họ đã quyết định ra ngoài rồi, nhưng Trần Tiểu Sinh lại không rời đi, anh ta nhíu mày nhìn Bạch Trân Trân ngủ say, giọng nói có thêm vài phần lo lắng.
"Tình hình của sư phụ tôi không đúng lắm, có thể cô ấy trúng chiêu rồi!"
Trần Tiểu Sinh nhớ rõ, trước đây Bạch Trân Trân từng nói, lúc cô ngủ không thích dùng tư thế hai tay đan nhau, như vậy khiến cô cảm thấy mình nằm trong quan tài.
Lúc cô ngủ chú trọng thoải mái tùy hứng, muốn thế nào thì thế ấy.
Dáng vẻ hiện giờ của Bạch Trân Trân rõ ràng không bình thường, cô ghét tư thế bị gò bó này, nếu không phải có nguyên nhân, vì sao lại ngủ như vậy?
Ông Tấn Hoa và Từ Phong hiển nhiên không hiểu Bạch Trân Trân bằng Trần Tiểu Sinh, nhưng nếu anh ta đã nói như vậy, vậy chắc chắn Bạch Trân Trân gặp chuyện gì rồi.
"Vậy bây giờ chúng ta làm sao giúp cô ấy?"
Ông Tấn Hoa lập tức nhớ tới hai người giấy nhỏ mà Bạch Trân Trân nuôi: "Hoặc là chúng ta có thể đến thỉnh hai người giấy nhỏ trong phòng dành cho khách đó tới..."
Trần Tiểu Sinh lắc đầu nói: "Tạm thời không cần, cũng không biết sư phụ tôi trúng chiêu gì, bên trong hai người giấy đó là lệ quỷ, âm khí của họ quá nặng, sư phụ tôi không chịu đựng nổi..."
Trong đầu Trần Tiểu Sinh lướt nhanh muôn vàn suy nghĩ, anh ta hít sâu vài hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, đại não cũng bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.
May mà anh ta theo bên cạnh Bạch Trân Trân lâu như thế, mưa dầm thấm đất, cũng biết chút ít phép đánh thức người.
"Nếu hồn phách rời khỏi cơ thể, sắc mặt của sư phụ tôi sẽ không hồng hào giống như bây giờ, chắc hồn phách của cô ấy vẫn còn trong thân thể, dáng vẻ này có khả năng cao là bị bóng đè."
Trần Tiểu Sinh phán đoán ra trạng thái của Bạch Trân Trân, sau đó lập tức bắt tay đánh thức người.
Thấy Trần Tiểu Sinh trở mình lên giường, nhìn dáng vẻ đó là chuẩn bị tát Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa sốt ruột, trực tiếp đẩy Trần Tiểu Sinh ra.
"Anh làm gì vậy?"
Ông Tấn Hoa dùng lực hơi lớn, Trần Tiểu Sinh trực tiếp bị anh đẩy rớt xuống giường.
Trần Tiểu Sinh ngã phịch xuống sàn, đầu đập lên tủ đầu giường bên cạnh, phát ra âm thanh rất lớn, anh ta suýt chút ngất xỉu, chật vật từ trên sàn bò dậy.
"Trưởng khoa Ông, cậu đẩy tôi làm gì?"
Đẩy thì đẩy, còn dùng sức lớn như thế, Trần Tiểu Sinh hoài nghi, nếu Ông Tấn Hoa dùng sức lớn hơn chút nữa, sợ là mình sẽ bị đụng vỡ đầu mất.
Ông Tấn hoa nhíu mày nhìn anh ta: "Anh muốn làm gì cô Bạch?"
Trần Tiểu Sinh trả lời: "Tôi đánh thức cô ấy, tôi có thể làm gì? Các cậu đều ở đây, không phải các cậu tưởng tôi sẽ làm chuyện không bằng cầm thú gì ở trước mặt các cậu chứ?"
Trần Tiểu Sinh cảm thấy mình quá oan uổng, trước đây sư phụ từng nói, nếu có người bị bóng đè, có thể dùng một số thủ đoạn bạo lực đánh thức người đó.
Linh hồn cư ngụ ở phần đầu, tát mấy bạt tai vào mặt, có khả năng cao đánh thức người bị bóng đè.
Trước đây anh ta thấy Bạch Trân Trân từng làm như vậy, cho nên bây giờ chuẩn bị bắt chước theo, dùng cách này lên người Bạch Trân Trân.
Ông Tấn Hoa: "..."
Từ Phong nhíu mày nói: "Cách này của anh quá thô bạo rồi đó, cô Bạch là sư phụ của anh, anh đánh cô ấy như vậy không sao chứ? Không có cách khác sao?"
Từ Phong và Ông Tấn Hoa không biết gì về thuật pháp huyền môn, càng hoàn toàn không hiểu cách phá giải, nhưng họ cảm thấy, nếu Trần Tiểu Sinh tát Bạch Trân Trân mấy cái, cho dù thật sự đánh thức người dậy, sau đó sợ là cũng sẽ là một chuyện phiền phức.
"Tôi bấm nhân trung, hai người bấm hổ khẩu, chúng ta cùng thử xem..."
Hiển nhiên cách của Trần Tiểu Sinh không đáng tin lắm, Ông Tấn Hoa cũng không muốn để Bạch Trân Trân ăn tát, liền nghĩ ra một cách giải quyết như vậy.
Dù sao đều là kích thích người, bấm nhân trung, bấm hổ khẩu đều là cách đánh thức người, nếu không được nữa, họ lại nghĩ cách khác là được.