Lời của Trần Tiểu Sinh và Từ Phong chắc chắn đã tăng thêm áp lực cho cô – nếu có cách, sao Bạch Trân Trân sẽ không không giữ lại những thi cốt này chứ?
"Cô Bạch, đây không phải lỗi của cô, rất nhiều chuyện sức người có hạn, cô đã làm đến trình độ tốt nhất mình có thể làm được rồi, mặc kệ cô lựa chọn thế nào, tôi đều ủng hộ cô."
Sau khi nói xong tràn lời này, Ông Tấn Hoa vươn tay kéo Từ Phong và Trần Tiểu Sinh: "Giao nơi này cho cô Bạch đi, cô ấy biết rõ phải xử lý thế nào hơn chúng ta, chúng ta ở lại đây chỉ sẽ khiến cô Bạch tăng thêm phiền não."
Sự im lặng của Bạch Trân Trân cũng coi như hồi đáp, hiển nhiên Trần Tiểu Sinh và Từ Phong cũng hiểu điểm này, cảm xúc của hai người tụt xuống, muốn lên tiếng nói gì, nhưng đối mặt với gương mặt không có biểu cảm của Bạch Trân Trân, lời muốn nói cũng không thể nói ra.
Nhưng Bạch Trân Trân không yếu đuối như họ nghĩ, tuy trong lòng cô có hơi không thoải mái, nhưng không nhiều.
Cô cũng không phải kiểu người cảm giác đạo đức cực cao, cũng không phải kiểu người thường sẽ tự kiểm điểm, lúc những người này xảy ra chuyện, cô vẫn chưa tới thế giới này, cuộc đời của họ thê thảm, có liên quan gì tới cô?
Ông Tấn Hoa cho rằng Bạch Trân Trân sẽ tạo áp lực cho bản thân sau khi nghe thấy lời của Trần Tiểu Sinh và Từ Phong, cảm thấy cô sẽ thấy khó chịu vì không thể giữ lại hài cốt của những người này, nhưng thực ra Bạch Trân Trân thật sự không nghĩ như vậy.
Tiền căn hậu quả ở đây đều không liên quan gì tới cô, họ biến thành thế này không phải lỗi của cô, cô chỉ làm chuyện mình nên làm thôi.
"Dẫn họ đi xa một chút, đừng tới quấy rầy tôi, tôi cần an tĩnh."
Thấy Ông Tấn Hoa bọn họ đi xa, Bạch Trân Trân cao giọng, nói với họ một tiếng.
Ba người đó đồng ý, rất nhanh đã rời khỏi nơi này.
Nơi này chỉ còn lại một mình Bạch Trân Trân.
Cô nhìn hài cốt trong hố sâu, lấy nhang dây từ trong túi giống như ảo thuật, sau khi đốt lên cô vái ba lạy với trời đất, dâng một nén nhang cho trời.
Thắp nhang báo lên trời xanh, nếu nhang không tắt, tức là ông trời đồng ý thỉnh cầu của cô rồi.
Bạch Trân Trân thắp nhang trình báo thiên địa, bái thần linh, kể rõ với trời xanh, thỉnh cầu trời xanh giúp đỡ.
Khói xanh nghi ngút bay theo gió, tan vào không trung, nơi vốn ngập tràn hơi thở ngột ngạt có thêm vài luồng nhang xanh, giống như đang hồi ứng khẩn cầu của Bạch Trân Trân.
Khoảnh khắc này, Bạch Trân Trân liền biết câu trả lời của trời xanh là gì.
【 Mạnh dạn làm, có chuyện gì ta gánh. 】
Chút rối rắm cuối cùng trong lòng Bạch Trân Trân liền tan đi, cô lấy từng xấp bùa từ trong túi ra, rải vào trong hố sâu.
Bạch Trân Trân bấm ngón tay niệm chú, ngâm xướng chú ngữ khó hiểu, từng luồng sáng màu vàng từ trong cơ thể Bạch Trân Trân tỏa ra, liên kết với bùa giấy cô rải ra.
Số bùa giấy đó dùng một phương thức huyền ảo bay lượn, vô số ánh sáng vàng xâu chuỗi số bùa giấy đó lại.
Một trận pháp vô cùng huyền ảo hiện ra trong không trung, mà lúc này khúc ngâm xướng của Bạch Trân Trân đã đạt tới cao trào.
Sau khi đánh ra ấn phù cuối cùng, đồng thời, Bạch Trân Trân cũng niệm xong câu chú ngữ cuối cùng, tay của cô bỗng dùng sức áp xuống, trận pháp do bùa giấy xâu lại bị cô áp vào trong hố sâu.
Ánh sáng màu vàng li ti trước đó biến thành thác nước màu vàng óng ánh, những hài cốt màu trắng đó được bao trùm trong ánh sáng màu vàng, chúng tắm trong ánh vàng, sát khí màu đen được thanh trừ từng chút một.
Sau khi sát khí bị thanh trừ sạch sẽ, những hài cốt đó cũng không thể duy trì hình dạng nguyên bản được nữa, chúng hóa thành bụi, tan trong ánh sáng màu vàng này.
Lúc này, Bạch Trân Trân đứng bên hố sâu, dưới sự chiếu xạ của ánh sáng màu vàng, cả người Bạch Trân Trân cũng đang tỏa ra ánh sáng thánh khiết, cô rũ mắt nhìn xương trắng tan biến trong hố sâu, cả người lộ ra một luồng khí tức sầu trời thương người.
Cũng may mà bây giờ là ban ngày, dưới sự chiếu xạ của ánh nắng, ánh sáng màu vàng không rõ ràng như thế, nếu không, cảnh này lọt vào mắt người khác, sợ là lại phải nghĩ một số lý do khoa học để giải thích những chuyện không khoa học này.
Khoảnh khắc ánh vàng biến mất, xương trắng trong hố cũng theo đó biến mất sạch sẽ, Bạch Trân Trân nhìn hố sâu một cái, xoay người sải bước rời khỏi đây.
Bụi về với bụi, đất về với đất, thứ nên đi, không giữ lại được.
Thiên đạo vô tình, cũng không biết có lưu lại một tia sự sống cho họ không, Bạch Trân Trân không biết, cũng không có tâm trạng nghĩ những điều này.
Bởi vì xương trắng và sát khí cùng biến mất, các cảnh sát phụ trách xử lý tình huống ở đây cũng khôi phục bình thường, nhưng Từ Phong và Ông Tấn Hoa nhạy cảm phát hiện hình như họ đã quên một số thứ - mớ xương trắng trong hố sâu đó biến mất, ký ức của họ cũng biến mất một phần.
Ông Tấn Hoa và Từ Phong hỏi mấy người, phát hiện tình huống của họ đều giống nhau, hai người nhìn nhau, rốt cuộc không nói gì.
Đợi khi Bạch Trân Trân tới, Từ Phong và Ông Tấn Hoa cảm ơn Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, thật sự cảm ơn cô, nếu không phải cô, chúng tôi không biết phải giải quyết thế nào..."