Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 598 - Chương 598:

 Chương 598: Chương 598: Chương 598:

Cầu Quốc Hoa không biết đã ở đây chờ đợi bao lâu, tóc đã bị ướt đẫm mồ hôi, quần áo trên người cũng ẩm ướt dính vào người, từ trên xuống dưới nhìn như mới vớt ra từ trong nước.

Ông đã lớn tuổi như vậy, nhưng sự nghị lực cũng xuất sắc, rõ ràng đã bị nóng tới mức nhếch nhác thế này, nhưng lại vẫn không có ý định rời đi.

Cầu Quốc Hoa đã không nhớ mình ở chỗ này chờ bao lâu, ông cảm giác nếu mình tiếp tục chờ đợi thì chưa chắc sẽ không bị cảm nắng.

Ngay lúc ông bị cái nóng làm choáng đầu hoa mắt, rốt cuộc Cầu Quốc Hoa đã nghe thấy tiếng bước chân, ông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này, khi thấy Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh trở về, ông suýt chút nữa đã khóc lên.

Ông đã chờ lâu thế này, cuối cùng người đã trở về rồi.

"Trân Trân, cuối cùng cô đã trở về rồi, cô không biết tôi ở chỗ này chờ cô bao lâu rồi đâu, tôi không dám gọi điện thoại cho cô, sợ làm trễ nải chuyện của cô..."

Lúc Cầu Quốc Hoa nói chuyện với Bạch Trân Trân thì thái độ hèn mọn, thậm chí còn hơi xen lẫn chút lấy lòng.

Người lớn tuổi thế này, mồ hôi chảy xuôi theo gương mặt của ông nhỏ xuống nhưng ông lại chẳng buồn quan tâm những thứ này, đôi mắt tựa như phết keo mà dán vào người Bạch Trân Trân, nhìn chằm chằm vào cô.

Khóe miệng Bạch Trân Trân cong nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cho nên?"

Cũng không phải cô bảo Cầu Quốc Hoa ở đây chờ, hiện tại ông thê thảm cũng không phải là tại Bạch Trân Trân mới vậy, Cầu Quốc Hoa muốn dùng dáng vẻ thê thảm này để áp đặt đạo đức Bạch Trân Trân, quả thật là đang nằm mơ.

Cô đây sẽ không bị áp đặt đâu.

Đang khi nói chuyện, Bạch Trân Trân đi tới, cầm chìa khóa mở cửa phòng tiến vào.

Trần Tiểu Sinh chạy vội theo sau, lúc đi ngang qua Cầu Quốc Hoa, nhìn xem Cầu Quốc Hoa đầu thấm ướt mồ hôi, dẫu sao cũng không đành lòng, đỡ ông tiến vào phòng của Bạch Trân Trân.

Mùa hạ trời nóng, Bạch Trân Trân rất sợ nóng, cho nên lúc đi ra ngoài không có đóng điều hòa, Cầu Quốc Hoa vừa tiến đến đã cảm thấy mình giống như đã tiến vào một thế giới khác, lỗ chân lông trên dưới toàn thân đều mở ra, tham lam hưởng thụ hơi lạnh trong phòng.

Lúc này Bạch Trân Trân rút trâm cài tóc trên đầu ra, thuận tay cầm lên một cây kẹp, chậm rãi kẹp tóc lại.

Sau khi làm xong hết thảy, Bạch Trân Trân xoay người lại, cô khoanh tay trước ngực nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Cho nên, chú Cầu chờ đợi ở đây lâu thế này, rốt cuộc là tìm tôi có chuyện gì?"

Không đợi Cầu Quốc Hoa mở miệng, Bạch Trân Trân đã tiếp tục nói: "Chú nhìn chú mà xem, chú đã lớn tuổi tới vậy rồi, sao không chút chú ý đến sức khỏe của chú thế? Tôi không ở nhà chú trở về là được, ở chỗ này chờ tôi làm gì? Nếu chú bị nóng xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi cũng thấy áy náy không phải sao?"

"Chú Cầu, chú đã trưởng thành rồi, không thể phạm sai giống như đứa trẻ, đã sáu mươi mấy tuổi rồi, chú còn tưởng rằng mình là một cậu thanh niên à?"

Bạch Trân Trân nói lia lịa một tràng, hoàn toàn không cho Cầu Quốc Hoa cơ hội mở miệng, còn Cầu Quốc Hoa thử mấy lần cũng không thể ngắt lời của Bạch Trân Trân, chỉ có thể ngậm miệng chờ Bạch Trân Trân nói xong. Còn Bạch Trân Trân quở trách Cầu Quốc Hoa bảy, tám phút, uất nghẹn trong lòng tiêu tán hết, lúc này mới cho Cầu Quốc Hoa cơ hội mở miệng.

Cầu Quốc Hoa yếu ớt nói: "Thật ra tôi tìm cô là có chuyện nghiêm chỉnh."

Ông ở bên ngoài chịu nóng lâu như vậy, lúc vừa mới tiến đến phòng đầy ắp hơi lạnh quả thực rất dễ chịu, nhưng sau một hồi chịu hơi lạnh, Cầu Quốc Hoa cũng có chút không chịu nổi, ông nhảy mũi liên tiếp mấy lần, lắp bắp nói mục đích đến đây của mình.

"Thi thể kia bị tổn hại nghiêm trọng, những người khác không thể sửa chữa, chỉ có thể dựa vào cô thôi. Trân Trân, nhà tang lễ này sớm muộn gì cũng phải cho cô, cô đâu thể ngay cả chuyện của nhà mình cũng không để ý được?"

Thấy Bạch Trân Trân bất vi sở động, Cầu Quốc Hoa vội vàng nói chuyện sớm muộn gì cũng giao nhà tang lễ cho cô, chỉ hi vọng Bạch Trân Trân nể tình chuyện này mà có thể trở về nhà tang lễ đi làm.

Trần Tiểu Sinh là lần đầu nghe thấy điều này, anh ta ngây ngẩn cả người, vô thức nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Sư phụ, chú Cầu muốn đưa nhà tang lễ cho sư phụ? Đây là miếng bánh từ trên trời rớt xuống sao?"

Hình như anh ta chưa từng nghe nói Bạch Trân Trân và Cầu Quốc Hoa có quan hệ gì, một nhà tang lễ lớn như thế nói cho là cho, chẳng lẽ nào Bạch Trân Trân là con gái ruột... cháu gái ruột lưu lạc bên ngoài của Cầu Quốc Hoa hay sao?

Bạch Trân Trân: "..."

Cô không để ý đến Trần Tiểu Sinh nữa, ánh mắt nhìn Cầu Quốc Hoa phức tạp.

"Chú Cầu, tôi nhớ được buổi chiều lúc chú tới tìm tôi tôi đã nói với chú là tôi đang nghỉ phép, tôi không muốn trở về sửa chữa thi thể."

Bình Luận (0)
Comment