Bạch Trân Trân trực tiếp phá hủy những vật này.
Nhìn nhánh đào và bùa đào hoa đã trở thành tro tàn trên mặt đất, tâm trạng của Bạch Trân Trân rất không tốt.
Mặc dù tác dụng của lá bùa này không phải là hại người, nhưng không hiểu sao có người đặt những vật này trong văn phòng của cô vẫn khiến Bạch Trân Trân cảm thấy rất khó chịu.
Cô không tìm bạn trai, là bởi vì không gặp được người thích hợp, không phải là không muốn tìm, thứ này là đồ vô bổ, cũng là sỉ nhục đối với cô, người dùng thứ này cho cô là xem thường cô cỡ nào, cảm thấy cô cần những nhân tố bên ngoài này để chiêu số đào hoa? Nhìn cô giống người thiếu đàn ông lắm à?
"Tốt nhất đừng để tôi bắt được nhé!"
Bạch Trân Trân uất hận nói một câu, sau khi tỉnh táo lại, cô quét sạch sẽ tro tàn đổ vào thùng rác, lúc này mới lại trở lại sau bàn công tác ngồi xuống.
Những chuyện xảy ra liên tiếp này khiến Bạch Trân Trân rất khó ổn định lại cảm xúc, cô thở ra một hơi, đột nhiên liền có ít như vậy muốn bỏ gánh không làm.
Cô chỉ là muốn một công việc bình yên mà thôi, có cần phải xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác không?
Sao cô nhớ lúc Bạch Trân Trân cũ làm việc không có lắm chuyện thế này? Là bởi vì cô tới, cho nên cuộc sống mới trở nên nhiều màu nhiều sắc hơn à?
Nếu như có thể, Bạch Trân Trân vẫn hi vọng cuộc đời của mình thuận buồm xuôi gió, không có nhiều thứ khó khăn trắc trở linh ta linh tinh xuất hiện.
Cũng may cô không có bị cảm xúc này ảnh hưởng bao lâu, rất nhanh Bạch Trân Trân đã bình tĩnh lại, tiếp tục làm việc trong tay mình.
Sau đại khái hai mươi phút, Trần Tiểu Sinh đã trở về từ bên ngoài rồi, vẻ mặt anh ta như hoài nghi cuộc đời, sau khi nhìn thấy Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh cực kỳ ấm ức, tội nghiệp gọi một tiếng: "Sư phụ."
Bạch Trân Trân cau mày nhìn sang, thấy Trần Tiểu Sinh dùng khuôn mặt sầu khổ nhìn mình, cô chợt nghĩ tới gì đó, hỏi: "Anh sao vậy? Anh đã từ trong miệng chú Trương hỏi được tin tức hữu dụng gì rồi?"
Trần Tiểu Sinh nhẹ gật đầu, anh ta buồn buồn nói: "Đêm qua chú Trương nhìn thấy tôi và Cổ Anh Hùng cùng đi ra ngoài, chúng tôi nói là muốn đi ăn bữa khuya, còn bảo chú Trương cùng đi, nhưng đã bị ông ấy từ chối rồi."
Hồi tưởng lại lời chú Trương nói, Trần Tiểu Sinh đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Chú Trương nói đêm qua lúc nhìn thấy anh ta, tư duy của Trần Tiểu Sinh bình thường, đọc nhấn rõ từng chữ một, anh ta còn kề vai sát cánh với Cổ Anh Hùng, tâm trạng rất hân hoan. Ngược lại là Cổ Anh Hùng, nhìn giống như là đang miễn cưỡng vui cười, dáng vẻ không được phấn khởi cho lắm.
Đương nhiên, những lời này đều là chú Trương nói với Trần Tiểu Sinh, ông ấy còn nói là sau đó Trần Tiểu Sinh uống say, là Cổ Anh Hùng tiễn anh ta trở về, lúc ấy Trần Tiểu Sinh vẫn cực kỳ hào hứng, trái lại là Cổ Anh Hùng, ngay cả giả vờ làm mặt tươi cười cũng không làm, trông cứ là lạ.
"Chú Trương nói tôi là trời vừa rạng sáng đã rời khỏi nhà tang lễ, mãi cho đến bốn giờ sáng hơn mới trở về, lúc trở về tôi còn mang theo bữa ăn khuya cho ông ấy, cố ý gọi ông ấy ăn..."
Lúc Trần Tiểu Sinh trở về, chú Trương đã ngủ thiếp đi trong phòng an ninh, anh ta quả thực là không để ý khuyên ngăn của Cổ Anh Hùng, đánh thức ông ấy, còn đưa anh một phần đồ ăn xách về từ chợ đêm. Nhưng những ký ức này Trần Tiểu Sinh hoàn toàn không có, hơn nữa chú Trương nói anh ta uống quá nhiều, thế nhưng trên người Trần Tiểu Sinh không hề có một chút xíu mùi rượu nào, nhìn hoàn toàn không giống như người say rượu.
"Chẳng lẽ là tôi uống đến váng đầu rồi à? Không đúng, tôi nhớ tính tình sau uống rượu của tôi rất tốt, coi như tôi bị mất trí nhớ vậy đáng nhẽ những chuyện trước lúc mất trí nhớ tôi vẫn nhớ kỹ chứ..."
Trần Tiểu Sinh nhớ sau khi mình và Bạch Trân Trân tách ra đã trở về văn phòng, anh ta không có làm một cái gì hết, chỉ nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, sau đó chưa từng đi ra.
Cổ Anh Hùng tới tìm anh ta hồi nào? Và anh ta đi với Cổ Anh Hùng hồi nào? Những ký ức liên quan tới những điều này Trần Tiểu Sinh hoàn toàn không có.
Anh ta bắt đầu hoài nghi trí nhớ của mình, cảm thấy điều này rất có thể là di chứng sau khi mình say rượu, nhưng anh ta nhớ hình như tính tình sau uống rượu của mình rất tốt...