Cổ Anh Hùng bị dọa cho bắt đầu cà lăm: "Không phải tôi, tôi không có! Không phải tôi làm, sao tôi có thể làm loại chuyện này!"
Cậu ta cũng không phải là đồ biến thái, đang êm đẹp in mấy dấu ngón tay đó trên người Trần Tiểu Sinh làm gì? Cậu ta đưa Trần Tiểu Sinh trở về xong là đã rời đi rồi, những chuyện xảy ra sau đó cậu ta hoàn toàn không biết.
Trần Tiểu Sinh quên chuyện tối ngày hôm qua, hoàn toàn không nhớ rõ xảy ra chuyện gì, Cổ Anh Hùng cũng như thế.
Hai người bọn họ chắc là đã gặp chuyện giống nhau.
Có điều hiển nhiên Trần Tiểu Sinh không quá tin tưởng Cổ Anh Hùng, lúc này cảm xúc của anh ta có phần kích động, anh ta tóm cổ áo của Cổ Anh Hùng và nhấc cậu ta lên.
"Không là cậu thì là ai? Cổ Anh Hùng, tôi có phải con gà đẻ trứng vàng không? Khiến cậu bẫy tôi thế này, rốt cuộc cậu có mục đích gì? Có phải cậu ngứa đòn không?"
Cổ Anh Hùng bị ghìm tới mức không thở nổi, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng vì chính mình: "Tôi... Không phải... Tôi không có..."
Cậu ta cũng không biết thế này là có chuyện gì, cậu ta sau khi đưa Trần Tiểu Sinh trở về mình cũng trở về đi ngủ rồi, về sau xảy ra chuyện gì cậu ta hoàn toàn không biết, Trần Tiểu Sinh đối xử với cậu ta thế này cũng quá đáng.
Nhìn thấy một vở kịch nháo nhào sắp lên sân khấu, Bạch Trân Trân vỗ vỗ cánh tay Trần Tiểu Sinh, để anh ta thả Cổ Anh Hùng xuống: "Tiểu Sinh, anh buông Anh Hùng xuống đi, chuyện này còn chưa biết rõ ràng kia mà, anh bình tĩnh trước đã."
Trần Tiểu Sinh vẫn rất nghe lời Bạch Trân Trân nói, anh ta nhíu mày, thả Cổ Anh Hùng xuống, nhưng ánh mắt nhìn cậu ta vẫn tràn ngập vẻ khó chịu.
Rất hiển nhiên, anh ta đã đổ hết tất cả mọi chuyện xảy ra trước đó lên người Cổ Anh Hùng, cho rằng kẻ cầm đầu tạo nên hết thảy chính là cậu ta.
Cổ Anh Hùng càng cảm thấy oan uổng, cậu ta bụm cổ họng ho khan vài tiếng, nói lắp ba lắp bắp tự giải thích.
"Thật sự không phải tôi... Anh chị... hãy tin tôi..."
Cậu ta cũng cảm thấy rất ấm ức, được chứ, chuyện xảy ra ngày hôm qua rõ mồn một trước mắt, cậu ta rất chắc chắn mình không có làm những chuyện đó với Trần Tiểu Sinh, nếu như trên người anh ta có những thứ đó...
Sắc mặt Cổ Anh Hùng lập tức thay đổi, dường như cậu ta đã nghĩ tới điều gì, thân thể không khống chế nổi mà run rẩy hai lần.
Mà tất cả lực chú ý của Bạch Trân Trân đều đổ dồn vào Cổ Anh Hùng, sự thay đổi trên nét mặt và thân thể của cậu ta tất cả đều đập vào trong mắt Bạch Trân Trân, cô lập tức truy hỏi.
"Cổ Anh Hùng, có phải cậu biết chút gì hay không? Tiểu Sinh đã lớn tuổi vậy rồi, anh ta suýt chút nữa bị hù chết rồi, cậu đến bây giờ vẫn còn không nói thật, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
Trần Tiểu Sinh bị Bạch Trân Trân nói lớn tuổi: "..."
Anh ta mới ba mươi lăm tuổi, hình như chưa tới mức lớn tuổi mà ha?
Có điều lúc này anh ta cảm thấy mình tốt nhất là không cần nói cái gì hết.
Đối mặt với dồn ép hỏi của Bạch Trân Trân, Cổ Anh Hùng liên tục bại lui, cậu ta lui về sau mấy bước, mãi cho đến khi thân thể dán vào trên vách tường, cậu ta vẫn còn không chịu nói rõ chân tướng.
"Tôi thật sự không biết, không phải tôi làm..."
Ánh mắt Bạch Trân Trân sắc bén rơi vào trên mặt Cổ Anh Hùng, cậu ta vô thức trốn tránh, không chịu nhìn thẳng vào mắt Bạch Trân Trân.
Nhìn thấy cậu ta thế này, Bạch Trân Trân bất chợt mở miệng nói: "Cho nên, không phải cậu làm, là quỷ làm nhỉ? Cậu bị ác quỷ quấn thân, ác quỷ đó hiện tại quấn lên Tiểu Sinh. Cái gì cậu cũng không chịu nói, là vì che giấu bí mật, cuối cùng để Tiểu Sinh bị ác quỷ cắn trả, tôi nói không sai nhỉ?"
Sắc mặt Cổ Anh Hùng trong nháy mắt thay đổi, vẻ mặt cậu ta bối rối nhìn về phía Bạch Trân Trân, có ý muốn giải thích gì đó: "Tôi không phải, tôi không có..."
Nhưng giọng nói lại yếu đi mấy phần so với trước đó, có thêm rất nhiều sự bối rối hoảng sợ, có thể nhìn ra lời Bạch Trân Trân nói hiển nhiên đã nói trúng chân tướng Cổ Anh Hùng giấu đi.
Trần Tiểu Sinh đứng ở một bên khác: "..."
Không phải chứ, đợi lát nữa, hình như anh ta có tham dự toàn bộ quá trình mà nhỉ? Rốt cuộc là Bạch Trân Trân từ đâu nhìn ra chuyện lần này có liên quan đến ác quỷ? Còn nói Cổ Anh Hùng bị ác quỷ quấn thân gì đó...
Rốt cuộc cô từ đâu có được phán đoán đó? Sao mình cái gì cũng không biết?