Có điều cách này cũng không được bao nhiêu thời gian, oan hồn đó dây dưa Cổ Anh Trí nhiều năm như vậy, ý hận thù với nhà họ Cổ đã đạt đến cực điểm, nếu không nhanh chóng chém chết nó thì không chỉ có Cổ Anh Trí, những người khác trong nhà họ Cổ cũng sẽ xui xẻo theo.
"Chỗ Cổ Anh Hùng, các người vẫn nên thúc giục nhiều hơn, cái thứ oan hồn đó không kiên nhẫn gì cả, chờ đợi không được bao lâu đâu, nếu nó thực sự muốn ra tay thì tôi cũng không cá chắc là bảo toàn được tính mạng của cả nhà các người."
Thái độ của bà Trương rất lạnh nhạt, bà ta tới đây chỉ là để bắt quỷ mà thôi, cũng sẽ không dấn thân quá nhiều, nếu người nhà họ Cổ cảm thấy dựa vào bà ta là có thể vô tư không lo nghĩ thì đúng là đang nằm mơ, bà ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Cổ Nhạc Dân vội vàng nói: "Bà Trương, bà yên tâm, tôi đẽ để vợ đi thông báo với thằng cả nhà tôi là bà đang chờ các thứ..."
Ông vội vàng nở nụ cười để bà Trương cảm thấy yên tâm, có điều bà ta cũng chỉ ừ một tiếng, không nhịn được phất phất tay với ông ta, ý bảo ông ta đi ra bên ngoài.
Cổ Nhạc Dân không dám tiếp tục ở lại đó nữa, ông ta cúi người gật đầu lùi ra bên ngoài trước khi đi, ông còn liếc qua con trai mình đang nằm trên giường một cái, thấy sắc mặt Cổ Anh Trí đỏ ửng, nhắm mắt ngủ thoải mái, lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm, lùi ra khỏi phòng.
Tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, chỉ cần Cổ Anh Trí tốt thì cuộc sống của nhà bọn họ ắt sẽ tốt hơn rất nhiều so với bây giờ.
Rốt cuộc cuộc sống này càng ngày càng có triển vọng.
Cổ Nhạc Dân vui mừng hớn hở cười, sau đó đi làm sạch con gà mẹ kia.
Đến khi ông xử lý con gà mái gần xong, Đỗ Tiểu Kiều cũng từ bên ngoài đưa đầu vào bên trong.
"A Dân, em đã gọi điện tới nhà tang lễ rồi, bọn họ nói Anh Hùng đã về, hẳn là nó đã làm xong chuyện."
Nói tới đoạn này, sự vui sướng trên mặt Đỗ Tiểu Kiều bộc lộ ra lời nói.
Bà Trương nói, mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông, chỉ cần Cổ Anh Hùng mượn hai trăm ngàn kia trở lại thì bà ta sẽ có cách làm.
Có người mệnh cứng kia cản trở trước mặt, chém chết oan hồn có thể coi là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Sau khi oan hồn bị chém chết, Cổ Anh Trí ngay lập tức có thể đứng lên.
Hy vọng đang ở trước mắt, Đỗ Tiểu Kiều và Cổ Nhạc Dân cùng ôm một tâm trạng vui mừng đến rớt nước mắt.
Bọn họ trông chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được đến ngày con trai mình có thể khỏi hẳn.
Nghe tiếng hai vợ chồng kia hoan hô bên ngoài, bà Trương trong phòng để lọ một nụ cười lạnh như băng, bà ta bước từ trên giường xuống, bưng chén tiết gà còn ấm nóng kia lên, uống một hơi cạn sạch.
Mùi máu tanh đậm đà tràn ngập trong miệng bà ta, bà Trương nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ.
Sau đó bà ta buông cái chén không xuống, cất bước về phía Cổ Anh Trí đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường.
Sắc mặt Cổ Anh Trí đỏ thắm, nhìn có vẻ như là bệnh đã tốt lắm rồi, duy chỉ có bà Trương biết cậu ta như vậy là chuyện gì xảy ra.
Bà Trương cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ không hề giảm bớt của Cổ Anh Trí, trên gương mặt trần đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười kì quái.
***
Lúc xe sắp tới thôn Đại Thịnh, Bạch Trân Trân bị Trần Tiểu Sinh gọi dậy, cô ngáp, không có tinh thần làm gì ngồi dựa người ở chỗ ngồi hàng ghế phía sau.
Dù đã ngủ hai tiếng đồng hồ nhưng có điều Bạch Trân Trân không ngủ ổn định được, cô cảm thấy có hơi nhức đầu, lúc nhìn người đều thấy có bóng chồng.
"Chị Trân Trân, chị không có việc gì chứ? Chỗ này của tôi có kẹo, chị ăn hai viên cho đỡ."
Cổ Anh Hùng luôn chú ý tới tình hình của Bạch Trân Trân, sau khi phát hiện sắc mặt cô không quá tốt, Cổ Anh Hùng lấy một cái hộp thiếc nhỏ từ bên trong túi xách tay nhỏ mà mình mang theo người, sau đó đưa cho Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân thuận tay nhận lấy sau đó hỏi một câu: "Đây là cái gì? Chưa từng thấy loại hộp kẹo như thế này."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa mở hộp thiếc ra, thấy được từng cục kẹo màu đen có hình dáng tùy ý bên trong.
"Cậu bảo đảm mấy cái này là đường à? Là nhà cậu tự làm hay sao?"
Bạch Trân Trân ngược lại cũng không phải chê, chỉ là nhìn kẹo này cảm thấy khó ăn quá, cô không nghĩ tới chuyện ăn chúng vào.
Cổ Anh Hùng cười một tiếng, trả lời: "Đây là bà Trương cho, nói nếu như tôi ăn một viên vào lúc không thoải mái thì có thể khiến tôi thoải mái hơn một chút."
Bạch Trân Trân: "... Bà Trương cho cậu?"
Cổ Anh Hùng gật đầu, cậu ta còn nói loại kẹo này quả thực rất hữu dụng, thỉnh thoảng cậu ta thức đêm thời gian dài, sau khi ăn một viên cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.