Lộ trình sau đó tài xế vẫn nói không ngừng, Bạch Trân Trân có ý muốn cắt lời anh ta, nhưng bất kể Bạch Trân Trân nói cái gì, miệng của tài xế vẫn như chiếc xe mất phanh, có làm sao cũng không ngăn được. Đến cuối cùng Bạch Trân Trân cũng từ bỏ, chỉ có thể xuôi theo anh ta.
"Đúng đúng đúng, chú nói không sai."
"Vâng vâng vâng, đúng là như vậy."
"Được được được, nào về tôi sẽ tiến thêm một bước."
Có lẽ là bởi vì Bạch Trân Trân quá biết tán gẫu, dục vọng nói chuyện phiếm đầy tràn cuối cùng đã được giải phóng, lúc đến dưới cao ốc nhà Bạch Trân Trân, lái xe vui tươi hớn hở nói: "Người đẹp, chúng ta trò chuyện hợp ý quá, hôm nay không lấy tiền của tôi."
Bạch Trân Trân: "..."
Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Bạch Trân Trân cười với đối phương: "Vậy thì cám ơn nhé."
Dõi mắt nhìn tài xế lái xe đi xa, hai tay Bạch Trân Trân thọt vào túi, chậm rãi ung dung đi về phía cao ốc.
Xe ngừng lại tại ven đường, muốn đến cao ốc Xương Mậu còn cách một đoạn, khoảng cách không được xem là, giờ này các gia đình trong cao ốc phần lớn đã trở về rồi, nhìn những ánh đèn đã sáng lên, khóe miệng Bạch Trân Trân nhếch lên tạo nên một nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi đi mấy bước về phía cao ốc Xương Mậu, Bạch Trân Trân đột nhiên cảm thấy bụng của mình vang lên ùng ục ục, cô vuốt vuốt bụng, nhìn bốn phía chốc lát, nhìn thấy cách đây không xa có một sạp hàng nhỏ bán mì hoành thánh, Bạch Trân Trân chậm rãi đi tới.
Ông bà chủ bán mì hoành thánh là một đôi vợ chồng trung niên lạ mặt, bọn họ dựng sạp hàng nhỏ, bên cạnh đặt mấy cái bàn gấp, còn có mấy cái ghế gập nhỏ.
Bạch Trân Trân nhìn thoáng qua, phát hiện quần áo trên người bọn họ đều sạch sẽ, trên tay cũng không có vết bẩn gì, cái bàn đang đặt bên kia cũng không có vết dầu, đều trông rất sạch sẽ.
Sau khi thấy cảnh này, Bạch Trân Trân yên tâm, cô hô về phía đôi vợ chồng: "Chủ tiệm ơi, cho một bát mì hoành thánh."
Ông chủ đáp lại, bắt đầu thuần thục cắt mì hoành thánh, Bạch Trân Trân nhàn rỗi phát chán, câu được câu không tán gẫu với bà chủ đang gói hoành thánh.
"Bà chủ, sao đó giờ chưa từng thấy hai người?"
Bà chủ cười nói: "Trước đó chúng tôi bày quầy bán hàng ở đầu phố trước mặt, nhưng buôn bán không được tốt lắm, nên đã đổi sang con đường này."
Bạch Trân Trân không có hoài nghi gì, thật ra con đường cô ở này vẫn rất phồn hoa, ở đây có không ít người bày quầy bán hàng bán đồ, rất nhiều người sau khi đi làm về sẽ ăn một bữa tại ven đường, cũng tiết kiệm thời gian trở về còn phải nấu cơm. Có điều có lẽ là bởi vì điều kiện hạn chế, bên này không có hình thành con đường ăn uống, sạp hàng cũng thưa thớt, phần lớn người bày quầy bán hàng đều lựa chọn phụ cận nhà mình, người bán đều là những người quen mặt xung quanh buôn bán.
Bạch Trân Trân cũng thường xuyên ăn cái gì đó ở bên ngoài, cô cũng không phải là người có bệnh thích sạch sẽ, chỉ cần không phải những sạp hàng nhìn lướt thấy rất bẩn thì cô đều có thể ăn, Bạch Trân Trân thuộc như lòng bàn tay những gian hàng bán đồ xung quanh, cho nên đôi vợ chồng lạ mắt này vừa đến, Bạch Trân Trân thoáng cái đã nhìn ra.
Bạch Trân Trân câu được câu không trò chuyện cùng đối phương, không mất quá lâu, một bát mì hoành thánh nóng hôi hổi đã được đặt lên bàn.
Hai vợ chồng này rất thực tế, tô đựng mì cho Bạch Trân Trân chính là một cái tô cực lớn, những món được trộn lẫn trong tô cũng là mì hoành thánh lớn Bạch Trân Trân thích ăn, một miếng lớn bằng bàn tay của một đứa trẻ.
Bà chủ cười nhẹ nhàng nói: "Tôi tặng cô hai miếng thịt xá xíu, nếu thích ăn, về sau thường xuyên tới nhé."
Bạch Trân Trân cười gật đầu, cám ơn bà chủ.
Cô là người không cay không vui, sa tế ớt mà bà chủ để lên bàn rất hợp khẩu vị của Bạch Trân Trân, cô đổ vào trong tô không ít, đỏ rực một vùng, nhìn rất bắt mắt.
Bạch Trân Trân thật sự rất đói bụng, cô cầm đũa lên và bắt đầu ăn như gió cuốn, tốc độ cô ăn rất nhanh, nhưng cũng không có lộ vẻ nhếch nhác.
Rất nhanh đôi vợ chồng đó lại đi làm việc, cũng không lâu lắm, tốp năm tốp ba khách hàng đã bị mùi thơm hấp dẫn, những cái bàn được đặt xung quanh gần như đều đã ngồi đầy người.
Mì hoành thánh của Bạch Trân Trân đã ăn được một nửa, một bóng người cao lớn bỗng xuất hiện ở trước mắt cô.
"Chào cô, tôi có thể ngồi chung bàn không? Xung quanh không có chỗ trống rồi."
Giọng nói của đối phương rất trầm khàn, nhẹ nhưng mà lễ phép, nghe vào khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.