Gió từ bên trong con đường lùa ra suýt chút khiến người ta ngất đi, Trần Tiểu Sinh đang ló đầu nhìn ở đó bị mùi này xông thẳng tới, ông ta chớp mắt, suýt chút ngất đi.
Cảnh sát bên cạnh vội vàng đỡ Trần Tiểu Sinh ngửa mặt ngã xuống: "Anh Tiểu Sinh, anh không sao chứ?"
Trần Tiểu Sinh run rẩy móc ra một hộp dầu bạc hà từ trong túi, bỏ dưới mũi ngửi ngửi, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ông ta cảm kích nhìn cảnh sát đang đỡ mình, nói: "A Thành, cảm ơn cậu, chỗ tôi có khẩu trang, cậu chia cho các anh em, bên dưới hầm này tuyệt đối có vấn đề, các anh em cẩn thận bị choáng."
Nói xong, ông ta lấy ra mười cái khẩu trang giống như làm ảo thuật, chia cho cảnh sát ở đây.
Ông ta đã tưới dầu bạc hà vào khẩu trang này, sau khi đeo vào có thể nâng cao tinh thần, tỉnh táo đầu óc không nói, còn có thể đề phòng bị mùi bên dưới xông tới.
Sau khi làm xong mọi thứ, ông ta lại móc ra hai lá bùa hộ thân từ trong túi của mình, giao cho cảnh sát vừa mới đỡ ông ta.
"A Thành, bùa hộ thân này tôi tìm đại sư khai quang rồi, cậu mang bên người, lỡ như có chuyện gì, bùa hộ thân này có thể bảo vệ cậu."
Cảnh sát đỡ Trần Tiểu Sinh tên Lưu Gia Thành, sau khi nghe thấy lời của Trần Tiểu Sinh, anh ta có hơi buồn cười nói: "Anh Tiểu Sinh, anh còn tin cái này? Anh tìm vị đại sư nào khai quang vậy? Sao tôi chưa từng thấy..."
Anh ta nhìn bùa hộ thân trong tay một lúc, sau khi cân nhắc ngôn từ, mới nói: "Bùa hộ thân viết ẩu như vậy, anh thật sự không phải bị người ta gạt đó chứ?"
Trần Tiểu Sinh nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Gia Thành liền biết anh ta không phải một người tin huyền học, ông ta cực kỳ nghiêm túc nói: "A Thành, tôi và cậu có quan hệ tốt mới cho cậu, nếu cậu không cần thì trả cho tôi đi."
Nói xong, ông ta liền muốn giành lại, nhưng Lưu Gia Thành chuyển cổ tay, tránh khỏi Trần Tiểu Sinh: "Anh Tiểu Sinh, cảm ơn anh, tôi mang bùa hộ thân này trước."
Lúc này, Lưu Gia Thành không để tâm tới bùa hộ thân này, nhưng vì tâm lòng của Trần Tiểu Sinh, mới mang theo, còn một lá khác, anh ta cho người bạn tốt Cao Minh của mình.
Lối vào hầm này quá nhỏ, chỉ có thể dung nạp một người đi xuống, nhìn dáng vẻ, có lẽ không gian bên dưới cũng sẽ không quá lớn, cuối cùng sắp xếp Lưu Gia Thành và Cao Minh đi xuống kiểm tra tình hình.
Lưu Gia Thành và Cao Minh không nói gì, đợi sau khi mùi loãng đi một chút mới lần lượt xuống hầm.
Con đường này trông dài, thực ra cũng không xa mấy, sau khi đi được vài bước, họ đã tới bên dưới.
"Bên dưới có tình hình gì không?"
Giọng của Lưu Gia Thành rất nhanh đã truyền tới: "Báo cáo cảnh quan, phía trước có một cánh cửa, chúng tôi đi xem thử tình hình trước."
Lần này người dẫn đội là cảnh sát trưởng Tống Trường Minh, quan hệ của anh và Vương Kim Phát vẫn luôn bất hòa, chỉ là Vương Kim Phát là đốc sát cấp cao, chèn ép anh, điều này khiến tâm trạng của Tống Trường Minh rất khó chịu.
Cho nên sau khi nhận được báo án, nói mẹ của Vương Kim Phát rất có thể dính dáng tới hai vụ án mạng, anh đã dẫn người tới thôn Ngu Cốc ngay trong đêm.
Cho dù mẹ của Vương Kim Phát gây án không thể kéo anh ta xuống ngựa, nhưng nếu có một người mẹ là tội phạm giết người, đời này của anh ta cũng chỉ như vậy, không thể nào có cơ hội trở mình nữa.
Tống Trường Minh không cảm thấy một người già hơn sáu mươi tuổi như Vương Kim Phượng có thể có nguy hiểm gì, cho nên mới gióng trống khua chiêng tới như vậy, cũng là để anh em trong đồn biết mẹ của Vương Kim Phát đã làm chuyện gì.
Đương nhiên, trước khi tới anh chắc chắn không nói, mọi người chỉ cho rằng đây là một vụ án mạng thông thường mà thôi.
Kết quả sau khi Lưu Gia Thành và Cao Minh đi xuống không lâu, nghe thấy tiếng hét bên dưới.
"Đây là thứ quỷ gì!"
"Mẹ nó, nó chạy nhanh như thế?"
"Nổ súng nổ sung mau nổ súng!"
Sau mấy tiếng pằng pằng pằng vang lên, tiếng hét sụp đổ của Lưu Gia Thành truyền tới: "Thứ này không sợ súng!"
"Cao Minh chạy mau!"
"A!"
Bên dưới hỗn loạn thành một cục, Tống Trường Minh biến sắc, hét xuống dưới: "Đã xảy ra chuyện gì? Lưu Gia Thành, Cao Minh, trả lời tôi!"
Thế nhưng ngay lúc này, Trần Tiểu Sinh nhào tới, kéo cổ họng hét lên: "Lưu Gia Thành, dùng bùa hộ thân tôi cho cậu!!!"
Ông ta nên biết sớm, nếu Vương Kim Phượng đã có thể nuôi ra một tiểu quỷ, chắc chắn sẽ làm ra thứ khác.
Chỉ là không ngờ bà ta lại to gan như thế, thế mà sẽ ra tay với cảnh sát.
Bà ta điên rồi sao?