Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 709 - Chương 709:

 Chương 709: Chương 709: Chương 709:

Đề tài được kéo đi xa, Ông Tấn Hoa vốn cảm thấy trải qua chuyện tối hôm qua và hồi sáng ngày hôm nay thì quan hệ giữa mình và Bạch Trân Trân sẽ gần hơn ấy phần, Bạch Trân Trân còn để cho anh nghỉ ngơi, nói một lát nữa sẽ đánh thức anh.

Kết quả anh tự tỉnh, Bạch Trân Trân lại chẳng có chút tung tích gì, thậm chí còn để lại một tờ ghi chú lạnh lùng như vậy.

Ông Tấn Hoa cảm thấy rất mờ mịt, không biết rốt cuộc Bạch Trân Trân có suy nghĩ như thế nào, mặc dù anh đã đi làm lại nhưng vẫn không sao tĩnh tâm được, luôn suy nghĩ chuyện này.

Vừa hay Từ Phong tới, Ông Tấn Hoa liền nói những điều mình không hiểu cho đối phương nghe.

Từ Phong: "..."

Anh nhìn người anh em tốt của mình, biểu cảm trên mặt cực kì khác lúc bình thường: "Cho nên đây chính là lý do cậu trực tiếp quay về sở làm việc à?"

Ông Tấn Hoa gật đầu một cái: "Đúng vậy, thái độ trong lời ghi chú cô ấy để lại cho tôi rất lãnh đạm, vừa hay đến giờ làm việc nên tôi tới làm trước."

Nghe Ông Tấn Hoa nói xong, biểu cảm trên mặt Từ Phong đơn giản là một lời khó mà nói hết, anh thở ra một hơi thật dài, đưa tay ra vỗ bả vai Ông Tấn Hoa một cái, nói rất thành khẩn: "Tôi cảm thấy tính cách cậu như vậy không tìm được vợ đâu, chẳng trách ông già nhà cậu lại suy nghĩ tới chuyện tìm người cho cậu cưới."

Ông Tấn Hoa như vậy, nếu như theo lời anh thì sợ rằng cả đời này anh cũng không có cơ hội tìm được vợ hiểu chứ?

Ông Tấn Hoa: "... '

Từ nét mặt của Từ Phong, Ông Tấn Hoa có thể đoán được bản thân đã làm sai cái gì đó, anh khiêm tốn thỉnh giáo: "A Phong, cậu có thể nói cho tôi biết tôi đã làm sai chỗ nào không?"

Nhìn Ông Tấn Hoa giống như em bé ba tốt, Từ Phong đại phát từ bi giải đáp nghi vấn của anh.

"Tấn Hoa, tâm tư của con gái rất khó đoán, hơn nữa tâm trạng của cô ấy còn giống như thời tiết, âm tình bất định, hoàn toàn phải dựa vào bản thân mới có thể đoán ra được."

Từ Phong nói Ông Tấn Hoa trước tiên hẳn là nên tìm Bạch Trân Trân chứ không phải là đi làm trở lại, dù sao cô đột ngột rời đi nhất định là có nguyên nhân trong chuyện này, nếu anh đã không biết rõ thì có lẽ sẽ nảy sinh cách trở giữa hai người bọn họ, thời gian dài thì mối quan hệ vốn dĩ là mập mờ cũng sẽ tan thành mây khói.

"Trước mắt hai người còn có cơ hội, nếu cậu còn không đi hỏi rõ thì nói không chừng chút cơ hội như này sau đây cũng chẳng còn..."

"Theo đuổi con gái cũng không dễ dàng như cậu nghĩ đâu, nhất là cái kiểu trên tình bạn, dưới tình yêu của hai người các cậu."

"Tôi thừa nhận tính cách của cô Bạch và cô gái bình thường không giống nhau, hơn nữa phong cách làm việc cũng hơi hùng hổ một chút nhưng rốt cuộc cô ấy cũng chỉ là một cô gái, rất nhiều cô gái có cá tính, cô ấy cũng có, nhưng cậu đừng có thực sự coi cô ấy là huynh đệ nhé."

"Quan hệ của hai người chúng ta tốt như vậy, cậu làm gì cũng được dù sao đều là đàn ông tùy tiện không so đo, nhưng phụ nữ thì lại không giống như vậy."

"Phụ nữ sẽ tức giận cực kì, cực kì lâu, nhưng ở một số thời điểm họ cũng sẽ cẩn thận suy xét, tính toán xét nét tới mức muốn đòi mạng, nếu cậu đạp phải bãi mìn của đối phương thì giữa hai người hoàn toàn xong rồi, không có bất cứ khả năng nào phát sinh nữa."

"Tôi không phải đang nói chuyện giật gân đâu, dù gì tôi cũng có mười bảy mười tám người bạn gái rồi, trong đó có đến mười hai, mười ba người cũng vì chuyện nhỏ như vậy mà chia tay đó."

Mắt thấy Ông Tấn Hoa hình như cũng không đồng ý với lời mình nói, Từ Phong có chút nóng nảy, nêu ví dụ bằng những chuyện mình đã trải qua, cần phải để Ông Tấn Hoa tin lời của anh.

"Chính vì thế nên giờ cậu còn ngồi ở đây để làm cái gì? Mau đi tìm cô Bạch hỏi rõ xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra."

"Nếu như cậu mà còn không hỏi thì các cậu thực sự có thể không còn khả năng nữa."

Những lời cuối cùng anh nói có hơi vòng vo nhưng ý tứ cũng rõ ràng, Từ Phong uống xong ngụm café cuối cùng rồi vỗ cánh tay Ông Tấn Hoa một cái.

"Không nghe cổ nhân nói thua thiệt ngay trước mắt, nếu cậu không thành với cô Bạch thì cũng đừng trách tôi theo đuổi cô ấy nhé, tôi vẫn rất tán thưởng cô Bạch đấy, tôi cũng rất thích kiểu cô gái như cô ấy..."

Ông Tấn Hoa nghe vậy liền ngay lập tức lên tinh thần, anh đứng dậy khỏi ghế, nhìn Từ Phong một cái: "Trân Trân không có hứng thú với cậu."'

Từ Phong hừ lạnh một tiếng: "Đừng có như thế, chẳng qua bây giờ cô ấy không có hứng thú với tôi thôi, chưa chắc sau này đã không có hứng thú."

"Nếu cậu không nắm bắt được thì cũng đừng trách tôi xông lên."

Ông Tấn Hoa cầm chìa khóa xe lên, sải bước đi ra ngoài cửa: "Cậu đừng có hòng, sẽ không có cơ hội đó đâu."

Lời còn chưa dứt Ông Tấn Hoa đã mở cửa đi ra bên ngoài.

Làm tổn thưởng Ông Tấn Hoa mà ngược lại như làm tổn thương chính anh vậy, công việc nhiều như vậy, còn chẳng có bạn gái, ngoài ra còn bị ông bô ép buộc về nhà xem mắt.

Dáng vẻ hiện tại của anh cũng không cần thiết phải gieo họa cho con gái nhà người ta, lúc nào vấn đề oán khí trên người anh được giải quyết, lúc nào anh mới có thể đi tìm bạn gái chứ.

Bình Luận (0)
Comment