Lúc ấy Trịnh Hạo Dương rất chân thành nói một lần với cô ấy, hỏi vì sao cô ấy không muốn nghe chuyện về mẹ của cô ấy, là thật sự đã buông xuống sao?
Lúc ấy cô ấy đáp thế nào?
"Cha, con từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy mẹ của con, cha luôn nói với con mẹ đã chạy đi, không cần con nữa, đã như vậy, vì sao con còn phải ôm chờ mong với bà ấy? Con không phải đồ ngu."
"Thứ chưa bao giờ có được thì không thể nói mất hay chưa mất, con thế này rất tốt, hiện tại dì đã thay thế vị trí mẹ con, cảm thấy như bây giờ đã rất tốt."
Cô ấy đã không nhớ rõ lúc mình nói xong những lời này Trịnh Hạo Dương có biểu cảm gì nữa, hình như rất mất mát, nhưng hình như rất khó chịu, có điều biểu cảm này không xuất hiện bao lâu, rất nhanh đã biến mất không còn gì.
Và rồi về sau Trịnh Hạo Dương đã không còn đề cập chuyện này nữa, thời gian cứ như vậy trôi qua.
Bạch Trân Trân lại hỏi Trịnh Hân Nghi rất nhiều thứ, phần lớn là thái độ Trịnh Hạo Dương dành cho cô ấy, từng làm chuyện gì với cô ấy, gần đây tính cách của Trịnh Hạo Dương có xảy ra thay đổi gì hay không, ... vân... vân...
Hai người tựa như là thuận miệng nói chuyện phiếm, Trịnh Hân Nghi cũng không có cảm thấy có gì không thoải mái, vẫn cười híp mắt nói chuyện cùng Bạch Trân Trân.
Đang khi trò chuyện, tiếng đập cửa "cộc cộc cộc" vang lên, thân thể Trịnh Hân Nghi căng cứng.
"Ai vậy?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nữ dịu dàng: "Là dì, Hân Nghi, dì có thể đi vào không?"
Nghe thấy giọng nữ quen thuộc này, Trịnh Hân Nghi mới yên tâm lại, sau đó hô một câu với ngoài cửa: "Dì, vào đi."
Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ cắt tóc ngắn đi đến, cô ấy chào hỏi với Trịnh Hân Nghi trước, ánh mắt lập tức đặt vào Bạch Trân Trân.
"Hân Nghi, vị này là..."
Lúc Từ Nghiên trở về không có nhìn thấy Trịnh Hạo Dương, cho nên không biết chuyện Bạch Trân Trân cứu được Trịnh Hân Nghi, cho nên sau khi nhìn thấy Bạch Trân Trân, vẻ mặt Từ Nghiên ngỡ ngàng.
Trịnh Hân Nghi cười giới thiệu Bạch Trân Trân cho Từ Nghiên, đồng thời nói chuyện xảy ra trước đó cho Từ Nghiên.
"Dì, may mắn có chị Bạch cứu con, nếu không hôm nay chưa chừng sẽ bị thua thiệt."
"Con người chị Bạch rất tốt, còn mua quần áo cho con, còn dạy con rất nhiều đạo lý, dì, con người chị Bạch thực sự rất tốt."
Sau khi nghe hết lời Trịnh Hân Nghi nói, Từ Nghiên biểu đạt lòng cảm kích với Bạch Trân Trân, cô ấy vốn là người có tính cách nhiệt tình sáng sủa, không lâu lắm đã thân quen với Bạch Trân Trân.
Đang khi trò chuyện, Trịnh Hân Nghi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Nghiên: "Dì, công việc của dì tìm đến đâu rồi? Có tìm được công việc thích hợp hay không?"
Từ Nghiên nghe vậy, vẻ mặt trong nháy mắt đã ỉu xìu, cô ấy thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Công việc làm gì dễ tìm như vậy? Dì chỉ có trình độ cấp hai, cũng chỉ có thể đi làm phục vụ, hoặc là nhân viên bán hàng..."
Trình độ cỡ cô ấy cũng không tìm thấy công việc tốt hơn, nhưng bất kể là phục vụ hay là nhân viên bán hàng, công việc cô có thể tìm tới đều cách nhà rất xa, buổi tối trở về phải đi một đoạn đường rất dài, Từ Nghiên có chút sợ hãi.
"Hân Nghi, chi bằng con nói một tiếng với cha con? Dì ở chỗ này làm rất tốt, tại sao phải đi ra ngoài làm việc?"
Thật ra Từ Nghiên cũng không hiểu vì sao Trịnh Hạo Dương làm như thế, nếu như bởi vì so đo chuyện của chị cô ấy, sáu năm qua Trịnh Hạo Dương cũng sẽ không giữ cô ấy làm việc ở trong quán ăn.
Việc làm ăn của quán ăn xá xíu Trịnh Ký rất phát đạt, hai người bọn họ cùng làm cũng làm không xuể, Từ Nghiên cho là mình sẽ luôn luôn ở chỗ này làm đến già, ai có thể ngờ Trịnh Hạo Dương đột nhiên bảo cô ấy ra ngoài tìm việc làm.
Quyết định của Trịnh Hạo Dương làm cho Từ Nghiên trở tay không kịp, nhất là khi biết Trịnh Hạo Dương chuẩn bị tuyển nhân viên phục vụ mới, Từ Nghiên càng thêm cảm thấy kỳ quái.
Chuyện làm ăn trong quán tốt, tuyển thêm nhân viên phục vụ cô ấy có thể hiểu, nhưng đá cô ra ngoài nghĩa là sao chứ?
Nhưng bất kể Từ Nghiên nói thế nào với Trịnh Hạo Dương thì ông ấy cũng không chịu nói, thậm chí còn hỏi có phải Từ Nghiên nhất định phải ỷ lại vào ông ấy hay không.
Ở chung thời gian sáu năm, Từ Nghiên tự nhận là quan hệ với Trịnh Hạo Dương cũng không tệ, trước đó lúc người bạn trai kia của cô ấy gài bẫy cô ấy, cũng là Trịnh Hạo Dương ra mặt dạy dỗ người đàn ông kia, lúc đầu óc của cô ấy lơ lơ lửng lửng muốn giữ lại đứa bé trong bụng kia, cũng là Trịnh Hạo Dương ép cô đi phá thai. Trịnh Hạo Dương đối xử với cô ấy tựa như là đối xử với em gái ruột, mặc dù có chút nghiêm khắc, nhưng con người lại rất không tệ.