Đối phương rõ ràng là có dáng vẻ của chàng thiếu gia tự phụ, căn cứ lối xây dựng nhân vật thở ban đầu khi Bạch Trân Trân tiếp xúc với anh ta, tên này có lẽ là kiệm lời ít nói chứ không phải giống bây giờ, anh ta giống như là đã bị người ta nhấn vào cái nút lạ lùng nào đó, lời muốn nói trở nên càng ngày càng nhiều.
Bạch Trân Trân: "..."
"Tôi cảm thấy anh cần bổ sung dinh dưỡng, lẩu Oden Nhật có ăn không? Hay là tôi bảo nhân viên cửa hàng làm cho anh một tô mì nhé, anh thấy sao? Cỡ cậu ấm như anh chắc là có thể ăn quen đồ của cửa hàng giá rẻ chứ?"
Bạch Trân Trân nói, đứng dậy chuẩn bị làm chút gì cho anh ta ăn, nhưng mà Tần Gia Văn lại vô thức vươn tay muốn kéo cánh tay của Bạch Trân Trân. Có điều phản ứng của Bạch Trân Trân cực kỳ nhanh lẹ, khi tay của đối phương đưa đến, Bạch Trân Trân đã né sang bên cạnh lập tức, hiển nhiên đối phương đã bắt hụt.
Tần Gia Văn cũng không thấy ngại ngùng, anh ta cực kì tự nhiên hạ tay xuống, sau đó cười cười với Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, tôi không phải là cậu ấm gì cả, đồ của cửa hàng giá rẻ cô có thể ăn, đương nhiên tôi cũng có thể ăn."
Bạch Trân Trân: "..."
Vẻ mặt cô tương đối phức tạp.
Vẻ mặt của Tần Gia Văn rất thành khẩn, chỉ trong một cái nháy mắt, gương mặt trước mặt này dường như đang trùng lặp với khuôn mặt nào đó trong trí nhớ.
Trong phút chốc ngây ngẩn, Bạch Trân Trân nhớ lại hình như mình từng có một người bạn trai, tình cảm giữa hai người rất tốt, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, hình như bọn họ đã gây gổ, xích mích...
Còn sau khi giận dỗi thì sao? Đã có chuyện gì xảy ra?
Cảm giác nhói nhói đột nhiên xuất hiện làm cho Bạch Trân Trân rên nhẹ một tiếng, cô vươn tay ôm đầu của mình, thế giới trước mắt bắt đầu xuất hiện mờ ảo, bóng chồng bóng.
Tần Gia Văn nhìn thấy thân thể Bạch Trân Trân lung lay sắp ngã, vội vàng vọt tới, nắm cánh tay của cô: "Cô Bạch, cô không sao chứ?"
Lời nói quan tâm của Tần Gia Văn cũng rất quen thuộc, dường như mình từng nghe qua vô số lần, trong lúc ngẩn ngơ, trước mắt cô xuất hiện một vài hình ảnh vụn vặt, trong những hình ảnh đó đều là dáng vẻ ân ân ái ái của cô và một người khác.
Cảm giác nhức đầu lại tăng mạnh, sắc mặt Bạch Trân Trân trắng bệch, cô đẩy ra Tần Gia Văn muốn đỡ mình, loạng chà loạng choạng đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Sự đau đầu đột nhiên xuất hiện làm cho Bạch Trân Trân trở tay không kịp, điều càng làm cho cô cảm thấy nôn nóng chính là trong đầu cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh xa lạ, và quái đản chính là, rõ ràng cô chưa từng nhìn thấy những hình ảnh đó, thế nhưng lại không hiểu sao cảm thấy quen thuộc.
Cô có một người bạn trai tình cảm rất sâu đậm từ lúc nào?
Thấy sắc mặt Bạch Trân Trân trở nên càng ngày càng khó coi, Tần Gia Văn không khỏi lo lắng, anh ta hỏi thăm Bạch Trân Trân vài câu, thấy cô nãy giờ không nói gì, Tần Gia Văn bất đắc dĩ, bèn đi tìm nhân viên cửa hàng yêu cầu một ly nước nóng.
"Cô Bạch, cô uống chút nước nóng đi, tôi có bảo nhân viên cửa hàng bỏ thêm một chút đường. Cô... cô mau uống thử đi, uống xong cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."
Nói xong, Tần Gia Văn đưa cái ly tới, nhưng lúc này Bạch Trân Trân đang bị cảm giác đau đầu đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu, làm gì có thể nghe lọt lời Tần Gia Văn. Lúc đối phương đưa nước tới cũng là lúc Bạch Trân Trân đang quạu quọ nhất, hết lần này tới lần khác Tần Gia Văn ở bên cạnh còn lải nhải nói liên miên không dứt miệng vào lúc này. Lửa giận trong lòng Bạch Trân Trân cuồn cuộn, quơ tay hất đi cái ly nước của đối phương.
"Tôi đã nói đừng phiền tôi, anh không nghe thấy sao? Anh có phải nghe không hiểu tiếng Hương Giang hay không!"
Sức Bạch Trân Trân dùng hơi lớn, Tần Gia Văn không tránh kịp, hơn phân nửa ly nước đường đỏ đều văng lên mu bàn tay và cánh tay. Nhiệt độ của nước đường đỏ có hơi cao, còn làn da Tần Gia Văn lại mỏng manh hơn người bình thường chút, rất nhanh trên mu bàn tay và cánh tay đã đỏ lên một mảng lớn.
Tần Gia Văn đau tới hít hà một tiếng, lông mày ngay lập tức nhíu lại.
Còn Bạch Trân Trân cũng đột nhiên bình tĩnh lại, khi thấy mu bàn tay và cánh tay bị phỏng đỏ của Tần Gia Văn, Bạch Trân Trân vội vàng nói: "Anh Tần, thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý, anh Tần, thật sự xin lỗi..."
Mặc dù Tần Gia Văn không thừa nhận, nhưng thông qua tình trạng vết thương của anh ta, tên này đúng là cậu ấm mà nhà có tiền nuôi dưỡng được, nếu không quả thật khó mà nuôi được làn da mỏng manh thế này.