Nhà họ Phan chỉ còn hai người bọn họ mà thôi, nếu hai người bọn họ không còn, nhà họ Phan xuyên suốt đến thế hệ hai người họ sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt rồi. Cho nên hai chị em làm việc đều truy đuổi làm gì chắc đó, nếu có vụ án vượt qua phạm trù năng lực của bọn họ, hai chị em tuyệt đối không nhúng tay vào. Vừa mới vào thang máy đã gặp phải một con quỷ lợi hại như vậy, hai chị em cảm thấy xuất sư bất lợi, đã dự định muốn nửa đường bỏ cuộc.
Đúng lúc hai người thấy Bạch Trân Trân, thông qua Bạch Trân Trân có thể nhìn thấy con quỷ kia, có lẽ cô cũng là một Huyền Thuật Sư, nghe ý của cô, cô cũng là đến công ty Nam Kha, cho nên đương nhiên chị em nhà họ Phan sẽ định vị Bạch Trân Trân là người giống như hai người họ.
Thang máy còn đang đi lên, một lát sau, đã đến tầng lầu thứ hai mươi, thấy đôi chị em đó càng suy đoán càng không theo thói thường, Bạch Trân Trân có chút dở khóc dở cười.
Có điều xét thấy đã đến lúc này rồi, rõ ràng hai chị em sợ hãi nhưng vẫn muốn giúp cô một tay, Bạch Trân Trân mỉm cười nói cho hai người biết một chân tướng.
"Hai người hiểu lầm rồi, người kia không phải là thứ bẩn thỉu mà hai người nghĩ, anh ta là bạn của tôi, tôi dẫn anh ta đến công ty Nam Kha tìm ngài Giang."
Bạch Trân Trân thật sự không biết hai chị em này thông qua đâu nhìn ra Trần Tiểu Sinh là quỷ, có điều đồ đệ mình có phải quỷ hay không, cô vẫn rất rõ ràng, cho nên Bạch Trân Trân vô cùng tốt bụng giải thích mấy câu.
Phan Nguyệt Hề, Phan Tinh Vân: "..."
Mặt mũi hai người tràn đầy khiếp sợ nhìn Bạch Trân Trân, hiển nhiên cũng không tin lời cô nói, mà Bạch Trân Trân cười cười, hô một tiếng với Trần Tiểu Sinh.
"Tiểu Sinh, tới đây một lát."
Trần Tiểu Sinh tản ra hơi thở ủ dột yên lặng từ nơi hẻo lánh đi vào trong và đến bên người Bạch Trân Trân, anh ta yếu ớt nhìn Bạch Trân Trân, khàn họng nói: "Sư phụ, có chuyện gì không?"
Phan Nguyệt Hề, Phan Tinh Vân: "!!!"
NGười bị hai chị em kết luận là quỷ, lại còn là siêu cấp đại sắc quỷ lại là người, hai chị em cảm thấy tam quan của mình đã hứng chịu đả kích to lớn.
Nhất là Phan Tinh Vân, thiên phú của cô ta cao hơn chị gái mình, cô ta cũng là người đầu tiên phán định Trần Tiểu Sinh là quỷ. Kết quả là, Phan Tinh Vân vươn tay ra, dùng sức chọc chọc cánh tay của Trần Tiểu Sinh.
Bởi vì quá kinh hoảng, đồng thời muốn nghiệm chứng thử người trước mặt này rốt cuộc người hay quỷ, cho nên sức mà cô ta dùng khó tránh khỏi có hơi mạnh, hậu quả tạo thành chính là Trần Tiểu Sinh vốn đang rất ủ dột hét thảm một tiếng.
"A!!!!"
Tiếng kêu thảm này bay xa chín mét, Phan Tinh Vân bị dọa sợ tới mức nhảy vào lòng chị gái mình, mà mấy người còn ở trong thang máy cũng bị dọa đến sắc mặt thay đổi, bên người Trần Tiểu Sinh chỉ một thoáng đã trống một khoảng rất rộng.
Vào lúc này bầu không khí trong thang máy trở nên ngượng nghịu vô cùng, sau khi Trần Tiểu Sinh kêu một tiếng, có lẽ cũng kịp phản ứng bây giờ đang trước mặt mọi người, không phải ở nhà Bạch Trân Trân, không thể cho anh ta thích kêu sao thì kêu. Cho nên anh ta cưỡng ép nuốt ngược tiếng kêu còn lại xuống, sau đó ấm ức vuốt vuốt cánh tay của mình, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, cánh tay của tôi bị thương rồi."
"Sư phụ, cô gái đó hồi nãy đã dùng lực rất mạnh đâm tôi."
"Tôi cảm thấy tôi bị nội thương rồi."
"Hay là hôm nay chúng ta khoan không đi, tôi bồi dưỡng hai hôm rồi lại đến?"
Bạch Trân Trân: "..."
Mắt Trần Tiểu Sinh lom lom nhìn Bạch Trân Trân, chờ mong câu trả lời của cô.
Nhưng mà Bạch Trân Trân lại cực kỳ lạnh lùng, vô tình từ chối đối phương.
"Không được."
"Không có thương lượng."
"Hôm nay phải đi."
Trần Tiểu Sinh dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy ỉu xìu xuống, anh ta thở dài một hơi thật dài, lại rút về trong góc, lại trở về rồi dáng vẻ ỉu xìu.
Phan Tinh Vân yên lặng trượt xuống từ trong lòng chị gái mình, sau khi thấy cảnh này, miệng của cô ta mở ra lại khép lại, kìm chế một hồi lâu sau mới rặn ra được một câu.
"Hề Hề, là em nhìn lầm."
Khóe miệng của Phan Nguyệt Hề cũng cong lên: "Không sao, chị cũng nhìn lầm."
Ai có thể ngờ oán khí trên người Trần Tiểu Sinh đến từ chuyện này chứ?
Chỉ là không phải anh ta là người bình thường sao? Sao hơi thở trên người trông hỗn tạp như thế, rốt cuộc anh ta có lai lịch thế nào?
Hai chị em đều có nỗi niềm phức tạp, sinh ra sự mức độ hoài nghi khác biệt đối với năng lực mình. Nhiệm vụ hôm nay bọn họ thật sự có thể thuận lợi hoàn thành không?
Về phần Bạch Trân Trân, cô không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn số thang máy đang đi lên không ngừng, rất nhanh đã đến tầng hai mươi tám.