Ánh mắt Bạch Trân Trân không khỏi đặt vào đỉnh đầu của đối phương. Trước đó chị em nhà họ Phan có nói với cô, trước đó Giang Hạo vẫn cho là công ty mình xảy ra chuyện là bởi vì có người quấy rối, mãi cho đến khi mở đại hội tóc giả của chuyên gia đột nhiên bay đi, chuyên gia mới biết là có ma quỷ lộng hành. Cho nên đối phương lập tức mời Huyền Thuật Sư đến giải quyết vấn đề của công ty.
Vừa mới tiến tới, Phan Tinh Vân đã nói với Bạch Trân Trân, nói con quỷ đó đã bị bắt lại. Thật ra đối phương cũng không phải là ác quỷ gì, chỉ là một tiểu quỷ bảy tám tuổi, sau khi cậu bé chết ngoài ý muốn đã quên đi mình chết rồi, bèn dừng lại ở công ty Nam Kha. Những chuyện trước đó đều là cậu bé đùa giỡn quái ác, Phan Nguyệt Hề và Phan Tinh Vân đã tiễn tiểu quỷ làm trò đùa quái ác đi rồi.
Hai chị em hiển nhiên cũng đã quen làm loại nhiệm vụ này, bọn họ cố ý thoa nước mắt trâu cho Giang Hạo, xác nhận Giang Hạo có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình bắt quỷ của bọn họ, phòng ngừa đến cuối cùng chuyên gia không chịu thanh toán. Cho nên Giang Hạo đã bị ép xem một cuộc biểu diễn bắt quỷ. Mặc dù dáng vẻ của tiểu quỷ đó thật ra cũng không đáng sợ cho lắm, thế nhưng trong lòng Giang Hạo vẫn khó tránh khỏi ngờ vực. Đây chính là lần đầu tiên trong đời anh ta thấy quỷ, nếu có thể ung dung theo dõi thì cũng quái lạ.
Sau khi bắt quỷ xong, Phan Nguyệt Hề và Phan Tinh Vân nói đến chuyện Bạch Trân Trân hẹn xem bệnh, hai chị em nói Bạch Trân Trân là Phù Sư, rất có thiên phú về mặt vẽ bùa, Giang Hạo lui tới với Bạch Trân Trân là trăm lợi không một hại, cho nên sau khi Giang Hạo điều chỉnh nhẹ cảm xúc xong, bèn mời người tiến vào.
"Cô Bạch, anh Trần, hai người mời ngồi."
Giang Hạo cười híp mắt nhìn Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh, ánh mắt đảo vòng trên người hai người bọn họ, cuối cùng đặt vào Bạch Trân Trân.
Bình thường Bạch Trân Trân rất thích cách ăn mặc nổi bật, bất kể là lúc nào cũng đều mặc quần áo tươi tắn, sặc sỡ, có điều cách ăn mặc hôm nay của cô rất mộc mạc, áo sơ mi trắng, quần đen dài đơn giản, tóc búi lên cẩn thận, nhìn rất giống một nhân viên tinh anh.
Mặc dù cô ăn mặc không hề giống Huyền Thuật Sư, thế nhưng bởi vì có Phan Nguyệt Hề và Phan Tinh Vân làm chứng, Giang Hạo vẫn tin tưởng thân phận của Bạch Trân Trân.
Anh ta cũng không lòng vòng, hoành đao cắm vào, trực đảo hoàng long[1]: "Cô Bạch, nếu như tôi có thể trị dứt cho anh Trần, tôi hi vọng cô có thể cho tôi một vài lá bùa phòng thân, giá tiền rất dễ thương lượng."
[1]Ra đao dứt khoát, đánh thẳng vào cứ điểm địch. Ý nói ở đây là chuyên gia đi thẳng vào vấn đề.
"Cuộc giao dịch có ổn không?"
Bạch Trân Trân mỉm cười nói: "Đương nhiên là ổn, có điều, chuyên gia Ông, vẫn là nhờ chuyên gia giúp Tiểu Sinh khám trước, anh ta bị người ta thôi miên có lẽ đã được mấy ngày, nhờ chuyên gia xem thử có thể xóa bỏ thôi miên giúp anh ta hay không."
Nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, khí chất quanh người của Giang Hạo đã trở nên khác biệt, anh ta cẩn thận kiểm tra Trần Tiểu Sinh một phen, sau đó dẫn anh ta đến phòng trị liệu phía sau.
Dù sao xóa bỏ thôi miên còn khó hơn việc thôi miên người khác, chỉ cần nắm giữ vững chắc kỹ xảo, đồng thời có ý chí mạnh mẽ, thôi miên một người khác là việc rất dễ dàng, nhưng nếu như xóa bỏ thôi miên, vậy thì cần công phá tất cả bẫy và đòn bí mặt mà đối phương đặt từng bước một, thế này mới có thể xóa bỏ thôi miên hoàn toàn. Nếu như đối phương ngoan độc chút, lúc thôi miên người khác sẽ chôn xuống một chút đòn bí mật, khi người khác xóa bỏ thôi miên chạm phải những đòn bí mật này, hoàn toàn sẽ mượn nhờ hai sức mạnh và khiến người bị thôi miên trở thành đồ đần.
Tinh thần con người cứng cỏi nhưng cũng yếu ớt, rất dễ bị sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn.
Quá trình xóa bỏ thôi miên dài đằng đẵng, qua hơn một tiếng, Giang Hạo mới từ căn phòng phía sau đi ra. Trên mặt anh ta hiện vẻ mệt mỏi đuối sức, trên trán toàn là mồ hôi, trạng thái tinh thần tồi tệ hơn trước đó rất nhiều.
Nhìn thấy anh ta thế này, Bạch Trân Trân lập tức đứng lên, hơi vội vàng hỏi: "Ngài Giang, bạn của tôi sao rồi? Sao anh ta chưa đi ra thế?"
Trần Tiểu Sinh theo chân Giang Hạo đi vào, hiện tại Giang Hạo ra rồi, sao đến bây giờ Trần Tiểu Sinh vẫn không có bất cứ động tĩnh nào?
Bạch Trân Trân có chút nóng nảy, lúc này muốn đi vào phòng nhìn thử.