"Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi, thật sự biết mình sai rồi, biết anh là quả tạ đang kéo chân sau của tôi, thì sau khi rời khỏi nơi đây anh hãy đi thẳng về nhà đi, duyên phận sư đồ chúng ta chấm hết."
Nước mắt của Trần Tiểu Sinh lập tức rơi như bão tố, anh ta quỳ trượt dài, khóc ôm chân Bạch Trân Trân.
"Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, sư phụ, sư phụ không thể trục xuất sư môn tôi được, tôi còn muốn dưỡng lão lo ma chay tấm táng, nâng linh ném chậu[1] cho sư phụ, sư phụ, sư phụ..."
[1] Chậu này là chậu đốt vàng mã, theo quan niệm người xưa chiếc chậu này là chậu tiền vàng cho người chết đem theo. Chậu càng nát người âm càng dễ mang theo đi vào địa phủ. Trước khi đưa tang, sẽ có người bê cái chậu đó đập trước quan tài, chậu càng nát càng tốt. Hành động ném chậu có 3 ý nghĩa: 1. Vứt bỏ xui xẻo, 2. Tiền vàng mã đã đốt xem như tiền thông quan vào địa phủ, 3. Báo hiệu sẽ không sử dụng "chậu vàng mã" nữa (trong nhà không có ai mất nữa), sẽ không phát tang nữa, đồng thời người đã mất cũng được vào địa phủ một cách thuận lợi.
Bạch Trân Trân né tránh đòn tập kích của Trần Tiểu Sinh, cô nhìn Trần Tiểu Sinh khóc oa oa, nhẹ nhàng nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, anh lớn hơn tôi mười ba tuổi, nhìn tình trạng sức khỏe của hai người chúng ta, tôi cảm thấy anh sẽ chết sau tôi."
"Dưỡng lão lo ma chay tấm táng? Chúng ta ai dưỡng lão lo ma chay tấm táng cho ai?"
Trần Tiểu Sinh ầng ậng nước mắt: "Trăng có sáng đục tròn khuyết, người có nay tốt mai xấu, những chuyện này không nói rõ được..."
Bạch Trân Trân đã chịu không nổi nữa, quay đầu vả cho anh ta một cái, tiếng bạt tai vang vọng khiến cho đã chuyên gia thôi miên Giang Hạo đã sớm hạ thấp giọng nói đứng ở một bên giật nảy mình.
"Cô Bạch, nhẹ tay thôi, hiện tại đầu óc anh ta còn rất yếu, vừa rồi tôi cũng đã nói, người bệnh sau khi tỉnh lại, có thể sẽ xuất hiện nhận thức không rõ một khoảng thời gian, thế này có lẽ là bởi vì nguyên nhân anh ta đang nhận thức không rõ, cô Bạch cô đừng đánh nữa..."
Chỗ bị đánh là cái ót đó, tiếng chát chúa vang vọng đó ai nghe cũng cảm thấy toàn thân phát run, lại nhìn Trần Tiểu Sinh, thậm chí Giang Hạo có một cảm giác hạt dưa trong đầu của anh ta suýt nữa đã bị vả bay ra ngoài. Bây giờ anh ta chỉ mới vừa xóa bỏ thôi miên cho người ta, chắc không phải là Bạch Trân Trân lật tay là vả cho đầu người ta rơi xuống chứ?
"Cô Bạch, cô bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút..."
Phan Nguyệt Hề và Phan Tinh Vân cũng không ngờ Bạch Trân Trân vậy mà lại táo bạo như thế, hai người sợ Bạch Trân Trân phạm vào sai lầm, vội vàng ngăn cản cô.
"Em gái xinh đẹp, có lẽ đây thật sự là di chứng thôi miên, anh ta không phải cố ý."
"Đúng vậy, em gái xinh đẹp, em nhìn ánh mắt lấp lánh vẻ ngu xuẩn đó kìa. Nếu lúc bình thường anh ta nhất định sẽ không thể nói ra miệng những lời này, hiện tại anh ta không được bình thường..."
Trạng thái tinh thần của Trần Tiểu Sinh hiển nhiên không được bình thường cho lắm, hơn nữa người này quả thật đã suy yếu đến cực hạn rồi, khí vận hỗn tới mức khiến người ta nhìn lầm là quỷ, Bạch Trân Trân so đo với anh ta thì đúng là cô cảm thấy bị chọc tức chưa đủ tức.
Bạch Trân Trân: "..."
Trần Tiểu Sinh che đầu, đau tới mức huyệt Thái Dương cứ giật giật liên tục, thừa dịp người khác đều thuyết phục Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh nhích người sang bên khác.
Đầu có hơi đau, đồ vật nhìn thấy đang xuất hiện ảo giác phân mảnh, cứ cảm thấy hình như người ở chỗ này có rất nhiều cái bóng. Hơn nữa hình thù của những cái bóng đó còn rất kỳ quái, cái nào cũng giương nanh múa vuốt, nhìn là biết trông không giống thứ gì dễ chơi.
Trần Tiểu Sinh càng nhìn càng cảm thấy đầu choáng, trước mắt xuất hiện một vùng ngôi sao bé nhỏ, sau đó Trần Tiểu Sinh chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng, sau đó hai mắt nhắm lại, nặng nề ngã xuống đất.
Sau khi nghe thấy tiếng động bên này, tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn ánh mắt qua đó, sau đó lập tức nhìn thấy Trần Tiểu Sinh nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Giang Hạo lập tức nói: "Cô Bạch, cô xem tôi nói đúng không, vừa rồi anh ta mới tiếp xúc với thôi miên, đầu óc còn chưa bình thường hẳn, cô đừng trách móc anh ta nặng nề quá, anh ta không phải cố ý."
Bạch Trân Trân: "..."
Ban nãy đúng là cô quá xúc động, chỉ là lời Trần Tiểu Sinh nói quả thật thèm đòn, lại phối hợp với điệu bộ đê hèn đó, Bạch Trân Trân hoàn toàn không khống chế được tay mình, chỉ muốn vả cho anh ta một cái tát. Bây giờ thì hay chưa, anh ta đã bị vả, anh ta cũng ngất rồi, Bạch Trân Trân còn phải nghĩ đến sau đó phải xử lý như thế nào, từ đầu đến cuối đều là một mình cô tự bày thêm việc. Biết sớm như vậy, lúc trước liền nên để Trần Tiểu Sinh bị người giấy nhỏ của bà Vương giết chết là xong, cô cứu anh ta làm gì?