"Chú Cầu, tôi là Trân Trân."
Người đầu dây bên kia nghe được giọng nói của Bạch Trân Trân, thái độ ngay lập tức quẹo cua một trăm tám mươi độ.
"Trân Trân à, sao cháu lại gọi điện thoại cho chú? Những lời vừa rồi không phải chú mắng cháu đâu, chú cho rằng có ai đó gọi điện thoại quấy rầy chú..."
Cầu Quốc Hoa không ngờ là Bạch Trân Trân lại gọi điện thoại cho ông, dù sao điện thoại di động thời kì này còn chưa có chức năng xem số điện thoại gọi tới, ông còn tưởng có ai qua nửa đêm rồi còn gọi điện thoại quấy rầy ông.
Nhận ra là Bạch Trân Trân, thái độ của Cầu Quốc Hoa ngay lập tức biến đổi.
Còn Bạch Trân Trân vừa xem băng ghi hình vừa thuận miệng hùa theo Cầu Quốc Hoa, nói một hồi, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng đề cập tới vấn đề chính.
"Chú Cầu, tôi chuẩn bị ngày mai quay lại làm."
Hạnh phúc tới quá nhanh quá bất ngờ khiến Cầu Quốc Hoa cũng không ý thức được, cả người ông đều bối rối còn tưởng rằng bản thân mình đã xuất hiện ảo giác âm thanh, Cầu Quốc Hoa không nhịn được hung dữ bấm một cái lên cánh tay mình, cảm giác đau đớn truyền tới từ trên cánh tay nhắc nhở ông rằng tất cả những thứ này đều là thật.
"Cháu không nghỉ phép à? Thật sự chuẩn bị đi làm lại?"
Phải biết chuyện lần trước của trưởng khu Lý đã giúp Bạch Trân Trân đề ra rất nhiều yêu cầu với ông, một trong số những yêu cầu đó chính là cô muốn nghỉ phép đến tháng bảy.
Mặc dù Cầu Quốc Hoa dùng mọi cách để không làm nhưng ông không đông ý thì Bạch Trân Trân cũng chẳng tới hỗ trợ, cuối cùng bất đắc dĩ, Cầu Quốc Hoa cũng chỉ có thể đông ý với điều ước bất bình đẳng này.
Hiện tại mới là trung tuần tháng sáu mà thôi, Bạch Trân Trân sẽ đến làm, Cầu Quốc Hoa cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ, ông ự cấu mình một cái, cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tay, ông mới biết đó là thật.
"Trân Trân, cháu quyết định quay lại à? Có yêu cầu gì khác nữa không?"
Nghe Cầu Quốc Hoa ở đầu bên kia điện thoại dè dặt hỏi, Bạch Trân Trân nhếch mép một cái, bất đắc dĩ nói: "Nếu chú không bằng lòng vậy coi như thôi, tôi tiếp tục ở nhà làm sâu lười cũng tốt lắm..."
Nhưng Bạch Trân Trân còn chưa nói hết câu, Cầu Quốc Hoa đã lên giọng: "Không được, không được, tuyệt đối không được! Cháu tới làm, chú cho cháu thêm một tháng tiền lương!"
Bạch Trân Trân: "... Chú nói đấy, ngày mai tôi sẽ đi."
Nói xong những lời này, Bạch Trân Trân thẳng tay cúp điện thoại.
"Ấy, cháu đừng..."
Cầu Quốc Hoa còn chưa nói xong điện thoại đã bị cúp, ông thở dài một hơi, trên mặt hiện lên vài phần bất đắc dĩ.
"Con nhóc này..."
Ông lắc đầu một cái, đặt điện thoại lại chỗ cũ sau đó bước từng nhịp bước chậm rãi quay trở về phòng.
Nội dung của băng ghi hình không có gì đẹp mắt, rõ ràng là một bộ phim kinh dị nhưng nữ quỷ bên trong cũng không xuất đủ lực, tình tiết tiến triển tới đoạn sau bắt đầu thúc ngựa phi nhanh theo phương hướng không thể miêu tả được.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô đang xem phim kinh dị chứ không phải phim cấp ba đâu nhỉ?
Mắt thấy trên màn hình sắp diễn ra cảnh phim tiểu tử đẹp trai đại chiến với hồng y nữ quỷ, Bạch Trân Trân kịp thời dùng điều khiển từ xa nhấn tắt hình ảnh, lúc này mới tránh được một vài hình ảnh không dịu dàng trên phim.
Cô lặng lẽ đứng dậy đi tới trước mặt đầu đĩa, lấy băng ghi hình ra ngoài, nhìn tên bộ phim đã bị mosaic trên cuộn băng vừa chui ra, Bạch Trân Trân trầm mặc.
Thứ đồ chơi này nên xuất hiện trong đồ nhà cô à?
Có điều nghĩ tới Trần Tiểu Sinh đã từng ở chỗ cô một thời gian rất dài, Bạch Trân Trân lại bình thường trở lại, cái thứ đồ cuồng dã kiểu như này tám phần là tên kia xem.
Cô đứng dậy dùng một ít phù, phóng từng loại lên rồi sau đó mới lên giường nghỉ ngơi.
Buổi tối Bạch Trân Trân vẫn mơ ngủ như bình thường, mấy ngày liên tiếp, vai nam chính trong mơ của cô đều đã cố định – Hạ Triêu Yến, cái tên tướng mạo đẹp đẽ đó khiến cô cảm thấy đó chính là người bạn trai mà cô chưa chia tay.
Ban đầu thực ra Bạch Trân Trân không nhớ rõ nội dung phát sinh trong mơ, có điều theo thời gian đưa đẩy, tất cả những gì trong mộng cũng không hỗn loạn như ngày trước nữa, Bạch Trân Trân thấy rõ đồ vật trong mơ.
"Trân Trân, anh đưa em đi nhảy dù được không? Trước đó không phải em nói em thích kiểu vận động cực dạng này hay sao?"
Trên dưới toàn thân Hạ Triêu Yến trong mơ giống như được độ thêm một tầng ánh sáng, mứt Bạch Trân Trân rơi lên người anh ta liền rất khó để rời sang chỗ khác.
Sức hấp dẫn của người này với cô càng ngày càng lớn, nhất là khi anh ta ăn mặc càng lúc càng mát mẻ...
"Trân Trân, chỗ này của anh có một hình xăm, em có muốn nhìn một chút không?"
Trông thấy Bạch Trân Trân không hứng thú lắm, cô không có hứng thú với thứ mà anh ta nói ra, Hạ Triêu Yến suy nghĩ một lát rồi vẫy tay với Bạch Trân Trân, hứng thú bừng bừng hỏi.