"Tôi chắc chắn không phải người như vậy, vấn đề nhất định xuất hiện trên người anh, đây là mơ đúng chứ? Tôi phải mau chóng tỉnh lại, tôi không thể tiếp tục ở lại đây, như vậy không được!"
Bạch Trân Trân càng nói thì tâm trạng lại càng kích động, cô quay đầu chạy về phía xa xa, vừa chạy vừa hét: "Đây là mơ, tôi phải mau chóng tỉnh lại mới được, tôi tuyệt đối không phải thứ người như vậy, tôi mới biết anh ta được bao lâu, sao có thể làm ra chuyện mất trí như vậy chứ?"
"Không được, không được, tỉnh lại nhanh lên một chút, Bạch Trân Trân, mày mau mau tỉnh lại đi!"
Hạ Triêu Yến định đuổi theo Bạch Trân Trân nhưng tốc độ chạy của cô thực sự là quá nhanh, gần như một làn khói biến mất không thấy tăm hơi tung tích.
Xây dựng giấc mơ cũng cần thời gian, Bạch Trân Trân chạy quá nhanh, giấc mơ biến hóa không theo kịp tốc độ chạy của cô, tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu sụp đổ, tan ra, Bạch Trân Trân còn chưa phản ứng lại được, chỉ cảm thấy dưới chân chẳng còn gì, toàn thân bắt đầu không ngừng rơi xuống.
Bạch Trân Trân cả kinh, có điều đang nằm mơ, có ai chưa từng rơi xuống trong giấc mơ của mình chứ? Cho nên cô nhanh chóng nắm cơ thể mình trong tay, chờ bản thân tỉnh lại từ trong mơ.
Cả quá trình rơi xuống dường như dài đẵng đẵng, lại như rất ngắn ngủi, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy cơ thể mình dường như đã xuyên qua một lớp màng, tất cả trong mộng sau đó trở nên không rõ ràng, cô nhắm mắt lại, rơi vào trong vực sâu không nhìn thấy đáy.
***
"Reng reng reng! Reng reng reng!"
Đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường đánh thức Bạch Trân Trân từ trong mơ, cô ngáp một cái, lặng lẽ ngồi dậy từ trên giường.
Dù có là mỹ nhân thiên sinh lệ chất thì tối hôm qua không sửa lại tóc đã ngủ, buổi sáng thức đậy cũng sẽ có quả đầu lỉa chỉa như ổ gà.
Bạch Trân Trân gãi đầu một cái, giống như du hồn đi rửa mặt, sau khi làm đủ quy trình, Bạch Trân Trân đi tắm cho tỉnh táo, cô thở ra một hơi nặng nề sau đó nhìn về phía người đàn bà trong gương.
Từng chuyện phát sinh trong mơ diễn ra trong đầu Bạch Trân Trân, hồi tưởng lại hình ảnh Hạ Triêu Yến trong mơ cứ khăng khăng định dùng thân thể của anh ta để cám dỗ cô, khóe miệng Bạch Trân Trân không kìm được nhếch lên.
Hạ Triêu Yến trong mơ có thể còn cuồng dã lẳng lơ hơn so với anh ta trên thực tế, cũng không biết lần gặp mặt tiếp theo liệu anh có giống như trong giấc mơ không.
***
"Trân Trân, hôm nay anh đưa em ra biết thì sao? Chúng ta tới bến tàu, du thuyền cũng đã chuẩn bị xong rồi..."
Giống mỗi một ngày khi trước, Hạ Triêu Yến lại đưa điểm tâm tới cho Bạch Trân Trân, còn quyết xong địa điểm hẹn hò.
Xem ra cuộc hẹn thành công nay hôm qua khiến anh ta có lòng tin, sau khi về nhà trực tiếp chuẩn bị một ngày đi chơi du thuyền.
Có điều Bạch Trân Trân lại cười từ chối đối phương: "Không cần đâu anh Hạ, tôi đã ăn rồi, còn cuộc hẹn thì sợ là không được, tôi phải đi làm."
Hạ Triêu Yến ngây ngẩn: "Em còn phải đi làm?"
Nghe giọng nói không thể tin được của anh ta, Bạch Trân Trân bị anh ta chọc cười: "Đúng vậy, đi làm, tôi cũng chỉ là một người bình thường, được đi làm để kiếm tiền nuôi mình, không giống anh Hạ đây, không cần đi làm, có thể tự do tự tại làm việc của mình."
"Hôm nay em xin nghỉ đi, anh cho em ba lần tiền lương."
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Anh Hạ, anh đừng cản tôi thì tốt hơn, đây không phải là chuyện có tiền lương hay không, tôi đã đồng ý với lãnh đạo là sẽ di, sao có thể nuốt lời cơ chứ?"
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa vòng qua Hạ Triêu Yến và chiếc xe thể thao màu đỏ nhìn rất gai mắt đậu bên cạnh anh ta, đi về phía trước.
Nhà tang lễ cách cao ốc Xương Mậu cũng không bao xa, cô đi bộ hoàn toàn có thể đến nơi.
Hạ Triêu Yến cắn răng ngăn trước mặt Bạch Trân Trân: "Chuyện em phải đi làm tại sao hôm qua lại không nói với anh?"
Bạch Trân Trân nháy mắt một cái: "Hôm qua anh cũng không hề nói với tôi chuyện hôm nay phải ra biển."
Sắc mặt Hạ Triêu Yến không tốt lắm, anh ta nói bằng giọng buồn buồn: "Em có thể từ chức, anh nuôi em."
Bạch Trân Trân khoát tay với anh ta: "Công việc của tôi là để thực hiện giá trị bản thân, anh nuôi tôi? Bản thân tôi có tay có chân sao phải nhờ anh nuôi tôi?"
Hạ Triêu Yến còn muốn nói điều gì đó, Bạch Trân Trân đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía anh ta: "Anh Hạ, hôm qua tôi đã suy nghĩ cả một đêm, tôi cảm thấy có chuyện này phải nói cho anh nghe."
"Tôi làm công việc ở nhà tang lễ, là một nhập liệm sư vinh dự, tôi giao thiệp với thi thể suốt ngày, sau này cũng không được phép vứt bỏ công việc này, tôi yêu công việc này từ sâu trong lòng, đời này không chuẩn bị cho việc đổi nghề."
Hạ Triêu Yến bật thốt lên: "Anh không thèm để ý, người anh thích là em, em có làm gì đối với anh mà nói cũng chẳng có gì khác nhau."
Vừa nói, anh ta vừa sải bước đi tới trước mặt Bạch Trân Trân, đưa tay túm lấy tay của cô.
"Trân Trân, đã xảy ra chuyện gì? Không phải ngày hôm qua chúng ta còn rất tốt đẹp hay sao?"