Mà màn này bị hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa đứng cách đó không xa thu lại toàn bộ vào trong mắt.
Hai người bọn họ tới tìm Bạch Trân Trân, đương nhiên, lần này bọn họ tới là có chuyện nghiêm túc chứ không phải là vấn đề tình cảm riêng tư của Ông Tấn Hoa.
Chẳng qua không ngờ bọn họ tới lại thấy được một màn tình tiết điện ảnh như vậy, hai người Hạ Triêu Yến và Bạch Trân Trân nhìn quan hệ thực sự không tệ tối hôm qua vậy mà lại giống như đang gây gổ.
Có điều bởi vì khoảng cách giữa hai bên hơi xa, hai người cũng không nghe rõ rốt cuộc hai người ka nói những gì, chẳng qua từ biểu tình của họ có thể thấy hai người này thực sự giống huyên náo không vui vẻ mà chia tay.
Từ Phong suy nghĩ một chút, anh đến gần bên tai Ông Tấn Hoa, thấp giọng mở miệng nói: "Tấn Hoa, nhìn có vẻ như bọn họ đã chia tay rồi, có lẽ cậu còn có cơ hội, tớ cảm thấy ở trong lòng cô Bạch, địa vị của cậu cao hơn anh ta."
Ngày hôm qua Từ Phong còn cảm thấy Bạch Trân Trân có ý tứ gì đó với Hạ Triêu Yến này, có điều bây giờ xem ra tất cả những thứ ngày hôm qua đều là một bàn phản lưới nhà, nói không chừng Bạch Trân Trân cố ý dùng Hạ Triêu Yến để kích thích Ông Tấn Hoa.
Dù sao cái tên Ông Tấn Hoa này cứ chần chừ chậm chạp, hận không thể nói rõ cũng phải chọn ngày hoàng đại, phải biết tỏ tình chú trọng dẫn binh thần tốc, tính toán quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều nói không chừng con vịt đã nấu chín sẽ thẳng tay bay mất.
"Tấn Hoa, tớ nói cho cậu nghe..."
Chỉ có điều chưa đợi Từ Phong nói xong, Ông Tấn Hoa đã đi về phía Bạch Trân Trân trước một bước.
Từ Phong bị bỏ rơi ở phía sau: "..."
Không phải chứ, rốt cuộc người này đang suy nghĩ gì đây, anh không thể tiết lộ chút tin tức nào cho mình hay sao?
Đều nói tâm tư phụ nữ khó đoán, Từ Phong cảm thấy lòng của đàn ông cũng không rảnh rỗi lắm, không nói cái khác, chỉ nói tâm tư của Ông Tấn Hoa, cho Từ Phong thêm một trăm năm thì anh cũng không đoán được.
"Cậu đừng trách tơ không nhắc nhở cậu, qua thôn này chưa chắc đã có chỗ dừng chân, lần này cô Bạch còn nghĩ đến chuyện kích thích cậu, nói không chừng lần sau người ta thẳng tay không thèm kích thích cậu nữa, đến lúc đó cậu thực sự khổ đến mức không có chỗ khóc..."
Mắt thấy Từ Phong còn chuẩn bị tiếp tục nói dông dài, Ông Tấn Hoa bất đắc dĩ quay đầu nhìn anh một cái: "Cậu có thể câm miệng hay không? Đây là chuyện của tớ và cô Bạch."
Mắt Từ Phong cũng trợn to: "Cậu xem đi! Vấn đề tớ nói rất nghiêm trọng, cậu vất vả lắm mới đổi xưng hô với cô Bạch, sao bây giờ ngay cả Trân Trân cũng không gọi nữa?"
Đừng tưởng rằng anh không phát hiện ra, người này trước đó đã sửa xưng hô với Bạch Trân Trân, lúc anh còn đang gọi cô Bạch, Ông Tấn Hoa đã lặng lẽ đổi thành Trân Trân.
Kết hợp với những tin tức lấy được khi gọi điện thoại cho Trần Tiểu Sinh vào tối hôm qua, giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân nhất định xảy ra một vài chuyện mà anh không biết, chuyện giữa hai người tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
"Tấn Hoa..."
"Chuyện của tớ, tự tớ biết phải xử lý như thế nào."
"Tấn Hoa, cậu nghe tớ nói..."
"A Phong, cậu đừng có xía vào chuyện này, tớ biết mình nên làm cái gì."
Từ Phong: "..."
Được rồi, Ông Tấn Hoa cũng đã nói như vậy rồi thì Từ Phong còn có thể nói gì nữa? Tất cả mọi việc đều dựa theo anh làm đi.
Có điều từ đầu tới cuối anh vẫn cảm thấy theo tính tình kiểu chần chừ chậm chạp trông trước ngó sau của Ông Tấn Hoa, nói không chừng bên kia người ta đã hoàn toàn từ bỏ, anh vẫn còn đứng ở đó do dự xem có nên chủ động hay không.
***
Từ ngày hôm qua nhận được điện thoại của Bạch Trân Trân, biết hôm nay cô sẽ tới làm việc, Cầu Quốc Hoa hưng phấn một đêm không ngủ, rạng sáng ngày hôm sau ông đã đi tới trước cửa nhà tang lễ sau đó giống như một hòn vọng phu, nhìn muốn thủng cả đất để đợi Bạch Trân Trân tới.
Vất vả lắm mới trông thấy người, Cầu Quốc Hoa vui vẻ tới mức suýt nữa nhảy từ dưới đất lên, có điều vì cân nhắc thân phận chủ nhà tang lễ của mình, Cầu Quốc Hoa khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng của bản thân, làm bộ như đang tản bộ ngoài cửa, không ngừng đi tới đi lui.
Nhưng đi cũng được năm, sáu phút, Bạch Trân Trân vốn dĩ phải đến rồi nhưng còn chưa tới nơi, trong lòng Cầu Quốc Hoa không nhịn được bắt đầu có tiếng lầm bầm, ông ngay lập tức dừng lại, sau đó nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Kết quả vừa nhìn sang bên đó đã thấy Bạch Trân Trân đang đứng cùng một người đàn ông, không biết hai người đang chuyện trò cái gì mà huyên náo như thể có một chút không vui.
Sau khi thấy cảnh tượng này, trong lòng Cầu Quốc Hoa có chút run rẩy, lúc này ông không để ý tới việc làm bộ làm tịch nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua đó."