Bạch Trân Trân nhíu mày một cái, nói bằng giọng không hiểu: "Nghênh đón tôi? Tôi làm việc ở đây cũng đã nhiều năm, không phải là không biết đường, chú tới đón tôi làm gì?"
Vừa nói, biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân bắt đầu đề phòng, cô quan sát đối phương từ trên xuống dưới một phen, mặt đầy nghi ngờ hỏi: "Chờ một chút đã, chẳng nhẽ chú lại nhận cho tôi công việc hố người nào đó? Chú Cầu, làm người không thể quá vô sỉ! Tôi đi làm lại trước thời hạn không phải để cho chú lừa tôi!"
Mắt thấy Bạch Trân Trân bắt đầu lật nợ cũ, Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Trân Trân à, ở trong lòng cháu chú là người như vậy sao? Chú..."
Ông còn chưa hề nói dứt câu, Bạch Trân Trân đã mở miệng cắt ngang: "Không sai, ở trong lòng tôi chú đã không còn danh tiếng nữa rồi, chú chính là người như vậy."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Được rồi, Cầu Quốc Hoa biết tiếp tục dây dưa vấn đề này không có tí ý nghĩa nào cho nên ông hết sức thông minh đổi sang đề tài khác.
"Mấy người đang nói chuyện gì?"
Nhưng Bạch Trân Trân không chuẩn bị bỏ qua cho ông, cô đối mặt với Cầu Quốc Hoa rồi bật cười một tiếng, không khách khí chút nào nói: "Đừng nói với tôi là chú đứng đợi thời gian dài như vậy để ngắm phong cảnh, chúng tôi nói gì chú có thể không nghe thấy thật à?"
Cầu Quốc Hoa: "..."
Không phải chứ, tại sao Bạch Trân Trân hôm nay như ăn phải thuốc súng vậy? Thái độ này cũng quá kém rồi đúng chứ?
Cầu Quốc Hoa ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: "Chú lớn tuổi rồi, tai ù, cái gì cũng chưa nghe được."
Bạch Trân Trân: "..." Có điều cũng nhờ sự xuất hiện của Cầu Quốc Hoa hóa giải không khí ngột ngạt giữa bọn họ, thời điểm Bạch Trân Trân một lần nữa quay đầu nhìn sang, Ông Tấn Hoa đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình.
"Cô Bạch, rất xin lỗi, trước đó là tôi hiểu lầm đã mang tới nhiều khó khăn cho cô, tôi thực sự xin lỗi."
Bạch Trân Trân cười một tiếng, thuận miệng nói: "Không sao, không phải chuyện gì lớn, bình thường."
Ông Tấn Hoa: "..."
Trông thấy biểu cảm của đối phương trở nên vi diệu, Bạch Trân Trân thông minh chuyển chủ đề: "Đúng rồi, hai người đến tìm tôi là có chuyện đúng không? Là vụ án nhà máy sản xuất giày của họ Vương lại xảy ra chuyện rắc rối gì à?"
Thái độ cô lúc chuyển đề tài hết sức tự nhiên, giống như chuyện ngày trước xảy ra thực sự chỉ là một vài chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi, không tạo nên bất cứ ảnh hưởng gì với cô.
Thấy Bạch Trân Trân như vậy, Ông Tấn Hoa cười một tiếng, nói: "Không có gì, chính là có một vụ án mới cần cô hỗ trợ, nếu cô Bạch có thời gian thì xin cô hãy đi xem thử một chút giúp chúng tôi."
Bạch Trân Trân gật đầu nói: "Chờ sau khi tôi tan việc rồi hai người đón tôi."
Ông Tấn Hoa gật đầu lại nhìn Bạch Trân Trân một cái, dường như anh muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn không nói gì mà trực tiếp xoay người rời đi.
Từ Phong: "..."
Anh nhìn thoáng qua Bạch Trân Trân, tâm trạng hiển nhiên còn chưa điều chỉnh xong, chỉ có điều người trong cuộc như Ông Tấn Hoa cũng đã không nói gì, anh còn có thể thay Ông Tấn Hoa ra mặt hay sao?
Cho nên anh miễn cưỡng cười với Bạch Trân Trân, sau khi chào cô một tiếng cũng xoay người rời khỏi.
Đến khi cả hai người bọn họ đều đã bỏ đi, Bạch Trân Trân không mảy may lưu luyến xoay người đi về phía nhà tang lễ.
Đi được mấy bước, Bạch Trân Trân dường như nhớ ra cái gì đó, cô quay đầu nhìn về phía chú Cầu.
"Chú Cầu, chú đứng ở chỗ đó làm gì? Không phải chú ra đón tiếp tôi sao."
"À được."
Cầu Quốc Hoa đồng ý, vội vã đi về phía Bạch Trân Trân, ông đi sóng vai với Bạch Trân Trân, thỉnh thoảng lại nhìn cô một cái, trong bụng là một đống lời muốn nói nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Bạch Trân Trân: "..."
Từ nơi này tới nhà tang lễ cũng chẳng có bao xa, ông luôn dùng biểu cảm táo bón này nhìn cô chằm chằm khiến Bạch Trân Trân cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, vì vậy cô nghiêng đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, nói: "Chú Cầu, chú có lời gì muốn nói nên nói thẳng mới phải, đừng có nhìn tôi như vậy, kinh cả người."
Cầu Quốc Hoa lúng túng gãi đầu một cái: "Chuyện đó, thực ra chú không có ý gì khác."
Bạch Trân Trân trợn mắt như cá chết nhìn ông, Cầu Quốc Hoa ho khan một tiếng, lúc này mới nói những lời đã kìm nén từ lâu ra: "Cháu với người cảnh sát kia xảy ra chuyện gì vậy? Trước đó không phải Tiểu Sinh đã nói hai người đang hẹn hò sao? Sao hai người lại như vậy, không hẹn hò nữa à? Chia tay rồi hay sao?"
Ông có đầy một bụng nghi ngờ muốn hỏi, nếu Bạch Trân Trân cho ông cơ hội thì ông sẽ hỏi hết tất cả những gì trong đầu.
Bạch Trân Trân: "... Tên Tiểu Sinh kia đang nói hươu nói vượn."