Cầu Quốc Hoa phát hiện mình không tránh thoát được nên biểu cảm trên mặt càng ngày càng lúng túng hơn, ông ấy ho khan một tiếng, chậm chạp đi tới.
"Chuyện đó, thật đúng lúc ghê ấy, không ngờ chú sẽ gặp cháu ở chỗ này."
Nhìn dáng vẻ rõ ràng có chuyện gì đó của Cầu Quốc Hoa, chân mày của Bạch Trân Trân chậm rãi nhíu lại.
"Chú Cầu, chú tới bệnh viện làm gì? Có phải chú đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Cầu Quốc Hoa lắc đầu liên tục: "Cháu hiểu lầm rồi, Trân Trân, chú chỉ đến thăm người bạn thôi, chú không có việc gì..."
Ông ấy nói xong thì bệnh án đang cầm trên tay lại rơi xuống dưới đất, Cầu Quốc Hoa cúi người muốn nhặt nhưng lại bị Bạch Trân Trân nhặt lên trước một bước.
"Trân Trân, cháu đưa cho chú..."
Cầu Quốc Hoa nóng nảy, theo bản năng muốn cướp đi, nhưng Bạch Trân Trân lại né được, thuận thể lật bệnh án ra xem.
Chỉ thấy trên hồ sơ bệnh lý có viết Cầu Quốc Hoa, sáu mươi lăm tuổi, ung thư phổi giai đoạn cuối.
Chữ viết trên quyển hồ sơ bệnh án là kiểu chữ rông bay phượng múa nhưng Bạch Trân Trân vẫn có thể nhận ra những chữ đó viết gì một cách rõ ràng, cô nhất thời ngẩn người ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa.
Còn Cầu Quốc Hoa phát hiện mình không cướp lại được từ tay Bạch Trân Trân thì cũng từ bỏ, ông thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn trời một chút, nhìn đất một chút, chỉ có điều không nhìn biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân.
Thấy dáng vẻ của ông, chân mày Bạch Trân Trân cau chặt lại, ngay sau đó cô mở miệng nói: "Chú Cầu, chú bị bệnh sao? Tại sao đang yên đang lành lại ung thư phổi giai đoạn cuối?"
Bạch Trân Trân vừa nói dứt lời, Diệp Thanh Mị đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn, cô ấy trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Cầu Quốc Hoa: "Chú Cầu, chú bị bệnh à? Tại sao chú không nói với bọn cháu?'
Trong lòng Cầu Quốc Hoa cảm thấy rất không ổn, ông thở dài một hơi, sâu xa: "Chú cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, có chút bệnh tật nhỏ gì đó không phải là chuyện bình thường hay sao? Không có gì đáng ngại, các cháu không cần quan tâm đâu."
Vừa nói, ông ấy vẫn kiên quyết đoạt lại bệnh án từ trong tay Bạch Trân Trân.
Nhưng sau khi ông thử mẩy lần lại phát hiện cướp không được, điều này khiến cho sắc mặt Cầu Quốc Hoa trở nên càng khó coi hơn.
"Trân Trân, cháu nói xem cháu đang làm gì vậy? Cháu trả bệnh án cho chú, chú còn phải đi kiểm tra lại nữa."
Vừa nói ông vừa cướp bệnh án trong tay Bạch Trân Trân, lần này ông đã thành công, thuận lợi cướp bệnh án lại tay mình.
"Cháu không cần để trong lòng đây, cùng lắm cũng chỉ là một chuyện nhỏ, chú cũng đã sáu mươi lăm tuổi rồi sao có thể không có chút bệnh vặt nào chứ? Các cháu đi đi, chú tới bệnh viện xem một chút là được..."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng Cầu Quốc Hoa nói qua nói lại bắt đầu ho khan kịch liệt hơn, ông ho khan giống như muốn ho tới mức phun cả phổi ra bên ngoài, có thể gọi là ho tới tê tâm liệt phế.
Bạch Trân Trân vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng ông, vừa vỗ vừa hỏi xem ông sao rồi.
"Chú Cầu, chú không có sao chứ?"
Lúc Bạch Trân Trân vỗ vào sau lưng Cầu Quốc Hoa, cô theo bản năng dùng lực công đức, nhưng những thứ lực công đức kia tiến vào trong thân thể Cầu Quốc Hoa như gặp phải vật cắn trả, nhanh chóng bị ép ngược ra ngoài, một lần nữa chảy vào trong thân thể Bạch Trân Trân.
Phản ứng của Cầu Quốc Hoa càng kịch liệt hơn vừa rồi một chút, ông ho khan càng gắt hơn, cuối cùng ọe một tiếng, phun ra ngoài một ngụm máu tươi.
Sau khi máu tươi được phun ra ngoài, sắc mặt Cầu Quốc Hoa dễ nhìn hơn lúc trước một chút, ông nâng tay lên vỗ ngực mình một cái, nhìn về phía Bạch Trân Trân vẫn đang vỗ lưng mình.
"Trân Trân này, nếu cháu nhìn chú không vừa mắt thì có thể nói sớm một chút, cháu không cần phải như vậy đâu, bộ xương già này của chú không thể chịu được sự giày vò của cháu đâu..."
Bạch Trân Trân: "..."
Cô lặng lẽ rút bàn tay đang đặt sau lưng Cầu Quốc Hoa trở lại, nhưng biểu cảm khi nhìn ông vẫn đầy vẻ lo âu như cũ.
"Chú Cầu, cháu đưa chú vào."
Diệp Thanh Mị đứng bên cạnh cũng vội vàng mở miệng nói: "Chú Cầu, cháu cũng đi vào cùng với chú, dáng vẻ này của chú làm bọn cháu không an tâm."
Hai cô quả thực không yên tâm, ung thư phổi giai đoạn cuối, vừa rồi còn ho khan nôn ra máu, hơn nữa nhìn tinh thần của ông dường như cũng không mạnh mẽ bằng lúc trước, nếu không cùng đưa ông đi thì chắc chắn các cô cũng sẽ không thể an tâm được.
Nhưng Cầu Quốc Hoa lại cảm thấy không phải làm như vậy, đối mặt với hai người Bạch Trân Trân và Diệp Thanh Mị cứ khăng khăng yêu cầu phải đưa ông đi làm kiểm tra, chân mày Cầu Quốc Hoa không kìm được nhíu lại, giọng cũng có chút không được tốt cho lắm.
"Hai đứa đưa chú vào làm cái gì? Chú cũng đã thành như thế này, ngay cả một chút thể diện sau cùng cũng không cho chú được à?"