Bạch Trân Trân do dự một chốc, vừa mới mở miệng muốn nói gì đó lại bị Hạ Triêu Yến cắt ngang: "Trân Trân, em không thể từ chối anh được đâu, trước đó em tìm lý do nói anh có xăm nên mới từ chối không muốn hẹn hò với anh, bây giờ anh đã chứng minh mình không có xăm, em phải hẹn hò với anh mới được."
Vừa nói, anh ta vừa nhích tới gần Bạch Trân Trân, vóc người cao lớn của anh ta khiến cho Bạch Trân Trân có cảm giác bị đè nén rất mạnh, nhưng nhờ vào dáng vẻ thâm tình của anh ta mà cảm giác bị đè ép này cũng đã yếu đi không ít.
"Trân Trân, em đồng ý với anh có được không?"
Dường như anh ta đang cố ý đòi Bạch Trân Trân cho mình một đáp án, như thể nếu cô không đồng ý làm bạn gái của anh ta thì chuyện ngày hôm nay không thể trôi qua được.
Thành thực mà nói, bộ dạng này của anh thực sự có chút bá đạo, nhưng bởi vì biểu hiện của anh ta cũng với dáng vẻ thành thực thâm tình kia, bá đạo như vậy mà lại không thấy dầu mỡ.
Bạch Trân Trân trầm xuống, cũng không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ chuyện gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tâm trạng của Hạ Triêu Yến vẫn thấp thỏm bất an như trước đó, giống như đang chờ đợi phán xét sau cùng, hy vọng Bạch Trân Trân có thể cho anh ta một cái kết đẹp.
Thời gian vào khoảnh khắc này bị kéo dài đằng đẵng, Hạ Triêu Yến cảm giác hô hấp của mình gần như sẽ nhanh chóng biến mất, mắt anh ta nhìn chằm chắm Bạch Trân Trân không chớp, khao khát lấy được câu trả lời của cô.
"Trân Trân, anh thực sự thích em, em có thể làm bạn gái anh không?"
Bạch Trân Trân ôm hoa hồng lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Hạ Triêu Yến.
Hành động lùi lại của Bạch Trân Trân đã rơi vào trong mắt Hạ Triêu Yến nhưng lại có thêm một tầng hàm nghĩa khác, sắc mặt của anh ta bất thình lình thay đổi, cả người tủi thân vô cùng nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Trân Trân..."
Anh ta làm bộ tội nghiệp, mở miệng nói, không mảy may giống một công tử thất thường thích khoe khoang, ngược lại giống như một con chó lớn bị người ta từ bỏ, toàn thân đều héo rũ.
"Trân Trân, tại sao em phải từ chối anh chứ?"
Bạch Trân Trân: "Em không hề từ chối anh."
Bạch Trân Trân còn chưa nói dứt câu, Hạ Triêu Yến tỉnh táo trở lại, anh ta ngay lập tức tiến sát đến chỗ Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân lại nâng một tay lên, ngăn cản Hạ Triêu Yến đến gần cô.
"Anh đừng kích động vội, nghe tôi nói đã."
Hạ Triêu Yến lại nhích tới gần cô hơn, mắt nhìn Bạch Trân Trân chăm chú: "Em nói đi, anh đều nghe hết, Trân Trân, anh nghe lời nhất, chỉ cần em đồng ý hẹn hò với anh thì bất kể em nói gì anh cũng nghe hết, Trân Trân, anh nghe lời nhất!"
Thấy dáng vẻ này của anh ta, trong mắt Bạch Trân Trân có thêm vài phần không biết phải làm sao, cô âm thầm thở dài một cái, nghiêm mặt nói: "Anh Hạ, em không phủ nhận việc em cũng có thiện cảm với anh, nhưng chuyện làm bạn gái của anh thì quá nhanh."
Hai mắt Hạ Triêu Yến sáng rực lên, còn chưa đợi anh ta cười ra thành tiếng, nghe nửa câu sau của Bạch Trân Trân, sắc mặt anh ta nhất thời sụp xuống.
"Trân Trân, chuyện này thì có gì mà nhanh? Chúng ta biết nhau cũng đã nhiều ngày như vậy, anh vẫn luôn theo đuổi em, em không từ chối anh không phải là thích anh sao? Trân Trân..."
Không đợi anh ta nói xong, Bạch Trân Trân giơ tay lên ngăn cản anh ta nói tiếp.
"Hạ Triêu Yến, bản thân em là người có tính cách chậm nóng, em không thích tiến trình tình cảm quá nhanh, điều đó khiến em cảm thấy rất không an toàn."
Hạ Triêu Yến ngây ngẩn, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Trân Trân cắt ngang.
"Em biết anh muốn nói gì, khả năng đại thiếu gia như anh đã quen tốc độ, vừa thấy đã yêu, thấy lần hai đã định bên nhau suốt đời, thấy lần ba là hận không thể kết hôn luôn, có lẽ anh đã quen với tốc độ nhanh kiểu như thế nhưng em lại không quen."
Hạ Triêu Yến nghe vậy lặng lẽ lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Bạch Trân Trân, anh ta buồn bực khó chịu nói: "Trân Trân, em còn muốn thế nào chứ?"
Bạch Trân Trân nói bằng giọng nghiêm túc: "Em không muốn thế nào cả, em chỉ muốn tiến tới từng bước từng bước một, không nên quá nhanh, chúng ta chậm lại một chút."
Hạ Triêu Yến vẫn còn chưa hiểu: "Trân Trân, em ghét anh sao?"
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Em không ghét anh, ngược lại, em còn rất có thiện cảm với anh."
Mắt Hạ Triêu Yến sáng lên: "Trân Trân, anh..."
Không đợi anh ta nói xong, Bạch Trân Trân đã cắt ngang lời anh ta: "Chính vì em có thiện cảm với anh cho nên mới muốn thử với anh một lần, nhưng chuyện thử một lần này là tiến dần tuần tự, làm từng bước từng bước một chứ không phải xung động nhất thời, anh hiểu chưa?"
Hạ Triêu Yến không lên tiếng, hiển nhiên không đồng ý với lý luận của Bạch Trân Trân cho lắm.
Nhưng không cần biết anh có chịu đồng ý hay không, Bạch Trân Trân vẫn nói những lời mình muốn nói ra.